Hoắc Anh Tuấn không nhúc nhích chấp nhận cái bạt tai này, “Tuyết Nhu, thực xin lỗi, nếu đêm nay tôi không đưa con tôi đi, Mạnh gia sẽ không cho tôi bước vào cánh cửa đó. Em yên tâm, tôi sẽ bảo vệ hai đứa trẻ thật tốt.”
“Anh lấy gì bảo vệ con cái của mình.” Khương Tuyết Nhu tức giận cười “Tại sao bọn họ lại để anh đưa bọn trẻ đi, bọn họ muốn dùng bọn trẻ để uy hiếp anh, bọn họ sợ anh gây rối trong buổi yến tiệc. Hoắc Anh Tuấn có thể anh không biết tình hình của ngày hôm nay, đêm nay sẽ có một trận Hồng Môn Yến.”
“Vậy … em cũng đã biết.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô thật sâu, “Tuyết Nhu, tôi cũng không ngại nói cho em biết đêm nay là tôi cùng Tống gia hợp tác lên một kế hoạch, hơn nữa tôi đã cứu được Thương Mỗ.”
Con ngươi của Khương Tuyết Nhu chấn động, có chút không thể tin được, “Anh đã làm như thế nào.”
“Lương Hải Quỳnh.” Môi mỏng thốt ra ba chữ, nhưng cũng đủ để Khương Tuyết Nhu hiểu rõ tất cả.
“Hoắc Anh Tuấn, trước đây tôi đã đánh giá thấp anh.”
Cô thấp thỏm thở dài, cho rằng anh mất trí nhớ nên không thể so bằng với trước đây.
Không ngờ, anh ấy lại tỏ ra thông minh và cương quyết hơn trước.
Ngay cả khi anh rõ ràng là đang đứng trước mặt cô, một chút cô cũng không thể hiểu thấu được anh.
“Hoắc Anh Tuấn, anh… đang khôi phục trí nhớ sao?” Một tia kinh ngạc xẹt qua mắt cô.
“Xin lỗi, tôi không có.”
“Không có.”
Khương Tuyết Nhu nhếch môi, sao cô lại mong đợi điều xa vời này.
“Tại sao anh không nói với tôi về kế hoạch bí mật này của anh.” Cô ngước nhìn anh.
“Tôi không muốn em chịu áp lực lớn, với lại tôi cần em làm cho Lương Duy Phong lơ là cảnh giác.” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô với vẻ áy náy, “Tôi biết em và Lương Duy Phong có chút khúc mắt, tôi cũng biết rõ là anh ta muốn chiếm hữu được thể xác của em. Hiện tại anh ta đang nắm chắc thắng lợi trong tay, tưởng rằng toàn bộ Nguyệt Hàn đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, những người như anh ta sẽ tìm kiếm khoái cảm ở trên người của em, nếu em càng sợ thì lại càng đắc ý, em càng tuyệt vọng thì anh ta càng hạnh phúc, điều này sẽ khiến cho anh ta mất cảnh giác đi.”
“Đồ khốn nạn.”
Khương Tuyết Nhu tức giận, lại tát anh một cái.
Cái tát lần này rất mạnh đã để lại dấu tay trên khuôn mặt điển trai của anh.
Hoắc Anh Tuấn không nhúc nhích cũng không hề tức giận. “Sự thật chứng minh là tôi đã thành công. Lương Duy Phong chịu đựng quá lâu rồi, lòng anh ta rất đen tối, đã từng bị em sỉ nhục, lúc nào anh ta cũng nghĩ đến điều đó. Vào ngày anh ta nắm quyền trong tay thì anh ta sẽ trả thù những người đã làm nhục anh ta. Anh ta hiện đang hành động một cách ngạo mạn, những kẻ quyền quý ở Kinh Đô đang cố gắng lấy lòng anh ấy. Một bên là sỉ nhục những người quyền lực, một bên đắc ý, điều mà anh ta tự hào nhất là anh ta là nhìn thấy tôi, tình cảnh của tôi giống như một con chó đi lấy lòng Mạnh Tử Hàm.”
Khương Tuyết Nhu cảm thấy nao nao, tâm trạng rất rối bời không biết nên nói gì.
“Tuyết Nhu, tin tôi đi, tôi đã cứu Thương Mỗ và đưa anh ấy trở về với Thương Dục Thiên. Thương Dục Thiên đã đưa Thương Mỗ đi tìm Khương Tụng, Khương Tụng đã biết được chân tướng sự việc. Khương Tụng và Thương Dục Thiên đã thông báo ra nước ngoài, là đang âm thầm lên kế hoạch hủy hoại công việc kinh doanh của tập đoàn Kim Duệ. Mặc dù bữa tối hôm nay là một trận Hồng Môn Yến, nhưng đây là buổi lễ để cho Mạnh Quốc Xuyên và Lương Duy Phong lộ bộ mặt thật, muốn bắt được bọn họ thì chỉ có đêm nay mới có cơ hội.”
Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng ấn cánh tay lên người cô, “Sau khi kết thúc ngày hôm nay, Lương Duy Phong sẽ phải chịu quả báo.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!