“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm điều gì đó gây tổn thương cho thế giới, ngược lại, mục đích của tôi là làm sao để những quốc gia nghèo nàn, lạc hậu trên thế giới có thể chữa khỏi bệnh, thay vì bị bệnh tật nuốt chửng và chết trong tuyệt vọng, loại cảm giác này ông hiểu không.”
Khương Tuyết Nhu buồn nôn vô cùng.
Cô phát hiện ra rằng Lương Duy Phong thực sự có khả năng thiên phú để trở thành một diễn viên.
Cmn, một người việc ác không thiếu như vậy, ngay cả đứa cháu trai cũng không buông tha, còn không biết xấu hổ nói muốn cứu người bệnh khắp thiên hạ.
“Oẹ”.
Cô chưa kịp buồn nôn, mà Hoắc Anh Tuấn ở bên lại nôn ra một cách kinh tởm, “Tôi nghe mà buồn nôn, huống hồ, y tế Nguyệt Hàn của chúng ta không phải hàng đầu, thuốc của anh còn muốn bán cho các nước phát triển hơn. Người ta không nhìn trúng, anh chỉ có thể bán cho các nước nghèo để kiếm tiền. Dù gì thì người dân ở những nơi đó đều nghèo, nhưng vật tư và thuốc là phải có. Anh bán lãi ít tiêu thụ mạnh, đem dân nghèo bóc lột đến chết, còn muốn rêu rao mình như thánh nhân, anh xem tất cả mọi người đều là đồ đần sao.”
Thương Dục Thiên nhíu mày, buồn cười trước lời nói của Hoắc Anh Tuấn “Quả thực, tôi đã từng gặp rất nhiều người. Thật hiếm thấy người nào ghê tởm như anh.”
Lương Duy Phong có lòng tự trọng mạnh mẽ, lại bị làm nhục hết lần này đến lần khác, nắm tay siết thật chặt.
Thương Dục Thiên chậm rãi đứng dậy đi về phía Lương Duy Phong.
Khương Thái Vũ ở cùng Lương Duy Phong khi nhìn thấy thân hình cao lớn lạnh lùng của Thương Dục Thiên đi tới, trong tiềm thức ông ta có chút sợ hãi.
Nhưng ông ngồi trên xe lăn không thể lùi lại nên chỉ có thể bám vào tay vịn.
“Thương Tiên sinh, ông muốn làm gì, đây là tập đoàn Hoắc Thị, là Nguyệt Hàn.” Lương Duy Phong Thấp giọng nhắc nhở.
“Anh không biết tôi là ai sao? Nguyên lai anh cũng biết tôi không phải người nước Nguyệt Hàn.Thương Dục Thiên chậm rãi cởi ra hai cái cúc áo sơ mi, xắn tay áo, lộ ra cánh tay đồng chắc nịch, nắm đấm uy vũ khiến người ta tê cả da đầu.
“Mau tới.” Mạnh Nguy thấy có chuyện không hay nên muốn gọi điện thoại cho ai đó.
Nhưng Mạch Ôn nắm lấy cánh tay Mạnh Nguy, dùng tay trái ấn thẳng vào bàn hội nghị.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Thương Dục Thiên đập vào mặt Lương Duy Phong.
Lương Duy Phong thân thể cao một mét tám, cả người trực tiếp bị một cú đấm đập vào tường, môi bật máu, thậm chí răng rụng ra, không nói được lời nào.
Khương Thái Vũ kinh hãi, “anh … anh dừng lại đi, nếu đánh nữa chúng tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!