Khương Thái Vũ đứng lại, dù sao ông ấy cũng đã năm mươi tuổi và ở trong ngục lâu như vậy, biết mình không phải đối thủ của Ngôn Minh Hạo trẻ tuổi cao lớn.
Nhưng Lạc Tâm Du thì khác, bà ấy hoàn toàn phát điên, bất kể có phải là đối thủ của Ngôn Minh Hạo hay không, bà ấy lao lên xông vào đánh cô ấy như một người mất trí.
“Khương Tuyết Nhu, cô đáng chết, tôi hận cô. Điều cuối cùng mà tôi hối hận trong đời là lúc cô còn nhỏ tôi đã không nhấn chìm cô, đồ cầm thú.”
“Bà buông cô ấy ra.” Ngôn Minh Hạo bị bà ấy xô đẩy mấy lần, anh không kiên nhẫn đẩy Lạc Tâm Du ngã xuống đất.
Lạc Tâm Du đứng dậy muốn tiếp tục đánh lại, Khương Tuyết Nhu đẩy Ngôn Minh Hạo ra, cô ấy bước tới trực tiếp tát hai cái tát lên mặt bên trái phải bà ấy.
Hai bên mặt Lạc Tâm Du lập tức sưng lên, không chỉ có như vậy đầu óc bà còn choáng váng..
Bà ấy muốn giết Khương Tuyết Nhu, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô, trong lòng chợt có chút kinh hãi.
Bà ấy còn sợ Khương Tuyết Nhu lại đánh mình, không dám bước tới mà tiếp tục chửi bới, “Tôi vất vả lắm mới nuôi nấng cô khôn lớn, nếu cô dám đánh tôi, cô sẽ bị sét đánh chết. ”
“Sét đánh?”
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Khương Tuyết Nhu giễu cợt, “Muốn bị sét đánh thì trước tiên sét phải đánh vợ chồng hai người trước vì hai người dám giết mẹ của mình, sau đó vì lợi ích và tiền bạc còn không dám nhận con gái ruột của mình, đổi trắng thay đen. Hai người ở trong nhà tù mấy năm nay dường như chưa thức tỉnh được mà ngày càng lún sâu hơn. ”
Khương Thái Vũ bị mắng mặt đỏ bừng, tuy rằng Khương Tuyết Nhu đã nói hết lời, ông ấy cũng cảm thấy xấu hổ nhưng mà … chuyện đã đến nước này ông ấy không quay đầu lại được nữa.
“Đủ rồi, đừng nói nhảm, cái gì mà con gái ruột cũng không dám nhận, cô là con gái của tôi. Về phần giết mẹ, cô nói sai rồi, cô không thấy cảnh sát thả chúng tôi ra sao?”
Khương Tuyết Nhu thất vọng nhìn ông ấy, “Lúc trước, khi vào tù rồi tôi còn tưởng rằng ông sẽ hối hận, nhưng không ngờ ….”
“Những gì chúng tôi đang nói là sự thật.” Lạc Tâm Du kích động ngắt lời cô và bắt đầu khóc, “Cô không có lương tâm, chúng tôi là cha mẹ ruột của cô, cô vẫn không nhận. Hay là cô thấy Khương Tụng và Diệp Kế Sơ giàu có như vậy nên cô mới làm thế. Cô cũng không thể từ chối cha mẹ ruột của mình vì sự giàu có, cô thậm chí giết chết em họ của chính mình, cô là người có tâm địa quá độc ác ”