Khương Tuyết Nhu giật mình, ngoại trừ trong lòng có chút ấm áp còn có một chút đau lòng.
Con cái biết hiếu thuận với cha mẹ là tốt, nhưng Lãnh Lãnh mới ba tuổi, tuổi này chính là lúc vô lo vô nghĩ, nhưng cô lại không thể cho con mình một cuộc sống thoải mái.
“Lãnh Lãnh, con làm những gì con có thể làm, mẹ không muốn con quá sức.” Khương Tuyết Nhu nhẹ giọng nói, “Còn Khương Kiều Nhân đã bị nhốt, nên hiện tại sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Bị nhốt?” Hoắc Nhã Lam cười khinh bỉ, “Lần này thì cảnh sát đã tìm ra bằng chứng cho thấy cô ta là người đứng sau vụ bắt cóc chưa?”
“Vẫn chưa.” Khương Tuyết Nhu lắc đầu “Cô ta bị Thương Dục Thiên giam giữ, cảnh sát đã bắt được bọn bắt cóc, nhưng con nghi ngờ bọn bắt cóc sẽ nói là Khương Tụng làm việc đó.”
Lục Minh Anh nhíu mày, “Khương Tụng, có liên quan sao?”
“Đừng nói nhảm.” Hoắc Nhã Lam trừng mắt nhìn ông, “Dù sao cũng là mẹ của Tuyết Nhu, chuyện này làm sao có thể.”
“Bà ấy có lẽ đã nhúng tay vào.” Khương Tuyết Nhu ngắt lời Hoắc Nhã Lam, mặt không cảm xúc nói: “Chuyện này bà ấy cũng đã biết và bà ấy đã đồng ý.”
Hoắc Nhã Lam nhất thời không nói, nhưng trong lòng lại có một tia tức giận. Trên thương trường ai cũng là người phụ nữ mạnh mẽ đối xử với cấp dưới của mình một cách lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng lại không bao giờ dung túng để cho người khác bắt cóc một đứa trẻ.
“Mẹ, chúng ta sẽ không nhận bà ấy là bà ngoại, sẽ không bao giờ.” Lãnh Lãnh đột nhiên kiên định nói.
“Con cũng vậy.” Tiểu Khê vang lên.
“Được rồi, mẹ không nhận bà ấy, con cũng không nhận.” Khương Tuyết Nhu hoàn toàn mất đi ảo tưởng về chữ mẹ, “Có đói bụng không, mẹ dẫn hai con đi ăn cơm.”
Cô vừa dứt lời thì Ngôn Minh Hạo đã gọi điện.
“Khương tiểu thư, nghe nói Tiểu Khê đã được cứu.”
“Ừm, không sao rồi.” Khương Tuyết Nhu hỏi, “Hoắc Anh Tuấn không sao chứ?”
Ngôn Minh Hạo im lặng hai giây rồi lúng túng nói: “Không ổn lắm, không nói chuyện với tôi, cũng không ăn cơm, đến phim hoạt hình cũng không thèm xem.”
Khương Tuyết Nhu đau đầu, cô vốn định dỗ bọn trẻ ngủ rồi mới đến đó.
“Vậy lát nữa tôi sẽ tới đó, trông chừng anh ấy, đừng để anh ấy chạy lung tung.”
Cúp điện thoại xong, hai cặp mắt nhỏ đều rơi trên mặt cô.
“Mẹ, mẹ tới chỗ cha đi, con sẽ chăm sóc Tiểu Khê.” Lãnh Lãnh cảm khái nói.
“Được rồi, mẹ đi đi, cha hiện tại mới hai tuổi, còn nhỏ hơn con.” Tiểu Khê cũng nhàn nhạt nói nhưng trong lòng hẳn là rất buồn nhưng không có cách nào khác, ai biểu cha bám víu mẹ hơn so với cô.
“Đi đi, chúng ta sẽ chăm sóc hai đứa.” Hoắc Nhã Lam bế Tiểu Khê lên, “Bà nội tối nay sẽ đi ngủ cùng cháu.”
Tiểu Khê chu cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương hỏi: “Ông nội có ngủ cùng cháu không?”
Hoắc Nhã Lam: “…”
Lục Minh Anh cũng đột nhiên xấu hổ, hai người cộng lại cũng đã gần trăm tuổi, thân thể không khỏi ngượng ngùng.
Khương Tuyết Nhu suýt chút nữa bật cười, nhưng cô nhẫn nhịn không nói lời nào, thật ra trong lòng cô vẫn rất mong chờ sự hòa giải của hai người.
“Tiểu Khê, không được.” Hoắc Nhã Lam kiên trì, nhẹ giọng nói từ chối yêu cầu.
“Sao không, bạn mẫu giáo của cháu thỉnh thoảng ngủ chung cùng ông bà nội.” Tiểu Khê thẳng thắng nói.
“Ông và bà nội đã ly hôn.” Lục Minh Anh trầm giọng giải thích.
“Nhưng cha và mẹ cũng đã ly hôn, nhưng mỗi ngày vẫn ngủ cùng nhau.” Tiểu Khê lộ vẻ mặt vô tội.
Không hiểu sao Khương Tuyết Nhu lại bị kéo xuống nước.
“Ừm, mẹ đi đây.” Khương Tuyết Nhu xua tay, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Còn về phần Tiểu Khê thì tùy Hoắc Nhã Lam và Lục Minh Anh giải quyết.
Cô hôn hai đứa trẻ rồi bỏ chạy.
Lục Minh Anh và Hoắc Nhã Lam liếc nhau một cái, muốn chạy nhưng lại không chạy được.
Con trai xảy ra chuyện, bọn họ nên có trách nhiệm chăm sóc các cháu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!