“Hãy yên tâm, mẹ sẽ giải cứu Tiểu Khê.” Khương Tuyết Nhu chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi.
Không cần Lãnh Lãnh nhắc nhở, cô cũng biết chuyện này nhất định có liên quan đến Lương Duy Phong, Khương Kiều Nhân.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Kiều Nhất, “Cô có biết Lương Duy Phong và Khương Kiều Nhân đang ở đâu không?”
“Lương Duy Phong đi Thanh Đồng rồi, Khương Kiều Nhân đang ở trong biệt thự Thương gia.” Kiều Nhất cũng biết chuyện nên trong lòng cũng rất lo lắng, “Tôi để ý thấy biệt thự Thương gia gần đây có rất nhiều cảnh sát bảo vệ, hẳn là Thương Mỗ đã xảy ra chuyện gì rồi, Tống tổng thống đã đưa người đến để bảo vệ.”
Khương Tuyết Nhu tái mặt một lúc.
Lương Duy Phong đến Thanh Đồng, dù có cố gắng hết sức thì khống chế anh ta cũng đã muộn rồi.
“Kiều Nhất, cô cho Ngôn Minh Hạo đến bệnh viện chăm sóc Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ tự mình đến biệt thự Thương Gia.”
Cho dù là đầm rồng hang hổ, hôm nay cô nhất định phải bắt được Khương Kiều Nhân.
“Khương tiểu thư, tôi đi cùng cô.” Kiều Nhất vội vàng nói.
Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, quay sang nói với Hoắc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, dì muốn ra ngoài một chuyến, cháu ở trong phòng bênh đừng có đi ra ngoài, đợi lát nữa Ngôn Minh Hạo sẽ đến.”
Hoắc Anh Tuấn nghe vậy hoảng sợ, “Tôi muốn đi theo dì.”
“Ngoan nào, Tiểu Khê mất tích rồi, dì phải đi tìm con bé, Anh Tuấn nghe lời đi, nếu cháu còn dám chạy lung tung, sau này dì sẽ không để ý cháu nữa.” Khương Tuyết Nhu cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ xoay người và rời đi.
Xe của Kiều Nhất nhanh chóng đến đó, sau khi cô vào thì năm sáu chiếc xe đi theo, tất cả đều là cao thủ của Thanh Long hội.
“Tôi mang theo một số người của Thanh Long hội, những người còn lại đi điều tra kẻ bắt cóc Tiểu Khê.” Kiều Nhất giải thích.
“Điều tra như thế nào?” Khương Tuyết Nhu hỏi.
Cô hơi nhíu mày, “kẻ bắt cóc hình như có liên quan đến Đới Lão Đại mới ra tù cách đây một tuần. Tên Đới Lão Đại này ở Kinh Đô mấy năm trước làm rất nhiều chuyện ác, sau này bị bắt và kết án. Anh ta rất lưu manh, thường ngày thì ẩu đả, đánh nhau, bắt cóc, làm không ít chuyện. Những người này chỉ cần có tiền thì việc gì họ cũng làm.”
“Chuyện này hẳn là có liên quan đến Khương Kiều Nhân. Khương Kiều Nhân gần đây không có nhân lực nên nhất định đã bỏ tiền thuê đám người này.” Khương Tuyết Nhu nắm chặt tay, “Tôi không biết Khương Kiều Nhân bắt cóc Tiểu Khê là vì mục đích gì, ngược lại là tôi hy vọng cô ta uy hiếp tôi.”
Cô thật sự sợ Khương Kiều Nhân bắt cóc Tiểu Khê và trực tiếp sát hại.
Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Tiểu Khê là mạng sống của cô, chỉ cần có thể cứu được Tiểu Khê, mạng này của cô cũng không cần.
Trên đường đi, Khương Tuyết Nhu cũng gọi điện thoại cho Tống Dung Đức, “Vì Tiểu Khê, cho dù thị vệ có nổ súng về phía tôi, hôm nay tôi cũng phải xông vào biệt thự Thương gia này.”
“Mẹ nó, Khương Kiều Nhân này bị bệnh rồi, đến đứa nhỏ cũng không tha.” Tống Dung Đức nghe xong liền hít một hơi, “Cô đến đó đi, nếu có xảy ra chuyện thì hãy kéo dài thời gian, tôi lập tức đến đó, có tôi ở đó thì đám thị vệ kia sẽ không dám nổ súng.”
“Xin lỗi đã làm phiền anh rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!