“Ồ, được.” Khương Tuyết Nhu cả đêm trở mình, “Con sói lớn đi dọc theo dấu chân, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một hồ nước, bên trong có….”
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Điện thoại trên giường của cô vang lên, là Kiều Nhất gọi.
“Khương tiểu thư, Hoắc Thiếu có chuyện, hiện tại tôi đã đưa anh ấy đi bệnh viện.”
Giọng nói lo lắng của Kiều Nhất truyền đến, trái tim của Khương Tuyết Nhu lỡ nhịp, “Anh ấy sao vậy, buổi tối không phải là đến nhà cậu sao?”
“Ở nhà của Hoắc nhị gia đã xảy ra chuyện. Cô nên đến bệnh viện trước đi.” Kiều Nhất cũng rất lo lắng, nói vài câu kiền cúp điện thoại.
“Mẹ, Cha bị sao vậy?” Tiểu Khê tái mặt vì sợ hãi.
Lãnh Lãnh sắc mặt có chút lạnh lùng rất trịnh trọng, “Mẹ, chúng con cùng đi với mẹ.”
“Bây giờ cũng muộn rồi, mẹ một lúc cũng không thể trông chừng được nhiều người, con ở nhà đi, mẹ đến đó trước xem tình hình thế nào. Nếu như cha con nghiêm trọng thì mẹ sẽ bảo Ngôn Minh Hạo đưa các con đến đó, nếu như không nghiêm trọng thì sáng mai mẹ về.”
Khương Tuyết Nhu nhìn hai đứa nhỏ, buộc mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Mẹ, chúng con……”
“Nghe lời.” Khuôn mặt nhỏ xinh của Khương Tuyết Nhu tràn đầy lo lắng và nghiêm túc.
Lãnh Lãnh và Tiểu Khê đều mím môi không nói chuyện.
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, trên đường đi đã gọi điện thông báo cho Lục Minh Anh và Hoắc Nhã Lam.
Sau khi vội vàng đến bệnh viện, Kiều Nhất, Hoắc Chân, Cố Yến Quỳnh đều canh giữ ở cửa phòng cấp cứu, sắc mặt của mọi người đều không tốt lắm, Hoắc Chân nhìn thấy ánh mắt cô có chút bất an.
“Kiều Nhất, làm sao vậy?” Khương Tuyết Nhu không nhìn hai vợ chồng Hoắc Chân, mà hỏi Kiều Nhất.
Kiều Nhất còn chưa lên tiếng, Hoắc Chân đã thú tội: “Xin lỗi, chuyện này là do chúng tôi. Là Lương Duy Phong bắt cóc Vân Dương, anh ta nói nếu như chúng tôi không lừa Hoắc Anh Tuấn vào biệt thự, anh ta sẽ giết Vân Dương.”