“Ngày mai, cậu và mợ sẽ đưa Vân Dương đến nước Y chữa bệnh cũng không biết bao lâu mới về. Cậu có một số thứ muốn nhờ cháu đưa cho ông bà ngoại của cháu. Lúc đầu là cậu muốn đưa cho hai người họ nhưng hai người họ gần đây không muốn gặp cậu. ”Hoắc Chân trầm giọng nói.
“Là cái gì, để cháu bảo Ngôn Minh Hạo tới lấy.”
“Đây là vật gia truyền của Hoắc gia chúng ta. Ông ngoại cháu đã từng giao cho cậu, cháu tự mình đến đây đi, nó quý giá lắm.” Hoắc Chân nói.
“Được rồi, cháu sẽ đến đó ngay.”
Hoắc Anh Tuấn đặt điện thoại xuống.
“Đi đâu?” Khương Tuyết Nhu hỏi.
“Cậu nhờ anh đến đó một chuyến, có chút việc, em ở nhà với con.”
Hoắc Anh Tuấn đứng dậy đi ra ngoài sau khi ăn xong.
Hoắc Anh Tuấn liên lạc với Kiều Nhất sau khi xe thể thao rời khỏi biệt thự Hoắc Thị, “Cô đợi lát nữa dẫn người lặng lẽ mai phục gần nhà cậu tôi rồi làm theo ám hiệu.”
Kiều Nhất sửng sốt, “Anh nghi ngờ nhà của Hoắc nhị gia có chuyện gì sao?”
“Ừm,” Hoắc Anh Tuấn không nói nhiều, “Nếu như trong vòng nửa giờ tôi không liên lạc với cô, cô trực tiếp xông vào.”
“Được.” Kiều Nhất cảm nhận được sự thận trọng trong giọng điệu của Hoắc Anh Tuấn, “Có cần tôi gọi cảnh sát không.”
“Không cần, tôi nghi ngờ là Hoắc Vân Dương bị bắt cóc.”
Hoắc Anh Tuấn đoán rằng những lời nói của Hoắc Chân đều đầy sơ hở. Mặc dù Hoắc Chân là con trai của ông ngoại, nhưng vật gia truyền của Hoắc Gia chưa bao giờ được trao cho Hoắc Chân.
Hoắc Chân đột nhiên bảo anh qua đó, có lẽ là đang bị uy hiếp.
Có thể uy hiếp ông ấy, Hoắc Anh Tuấn cũng đã đoán được điều gì đó.
Bốn mươi phút sau, Hoắc Anh Tuấn lái xe vào biệt thự của Hoắc Chân.
Cố Yến Quỳnh và Hoắc Chân đang đứng trong sân, trên môi lộ ra vẻ thận trọng, Hoắc Chân dẫn đầu nói: “Xin lỗi, Hoắc Anh Tuấn, để cháu đến đây muộn như vậy.”