Đọc nhanh hơn 500 chương ở nhóm kín Nhayho.č0m TẠI ĐÂY
Cô không còn mặt mũi nào để nói với anh rằng tất cả những chuyện này là do mẹ ruột của cô gây ra..
Thật nực cười.
Cuối cùng cô không nhịn được mà gọi điện cho Diệp Gia Thanh, “Cha.”
Vừa mở miệng, cô đã nghẹn ngào.
Diệp Gia Thanh sửng sốt, “Tuyết Nhu, con sao vậy, chuyện của Hoắc Thị khiến con lo lắng sao? Đừng nghĩ lung tung, công ty hậu cần hiện tại của cha kiếm được khá nhiều tiền, sau này cha có thể nuôi…”
“Không …” Nghe thấy giọng nói quan tâm của Diệp Gia Thanh, so với lời nói lạnh nhạt và thô bạo của Khương Tụng, Khương Tuyết Nhu càng cảm thấy khó chịu hơn, “Cha, con chỉ muốn biết, mẹ con thật sự có như vậy không?”
Cô không muốn thừa nhận người phụ nữ điên cuồng vừa rồi chính là mẹ cô.
Diệp Gia Thanh sững sờ, không hiểu sao cô lại đột nhiên nói như vậy, “Tuyết Nhu, đương nhiên mẹ con là người tốt.”
“Cha, có lẽ 20 năm trước bà ấy là người tốt, nhưng 20 năm sau, ai biết bà ấy sẽ trở thành cái gì. Cố thể trong lòng bà ấy, từ lâu con đã trở thành gánh nặng và bà ấy ước gì con biến mất.” Khương Tuyết Nhu nhếch môi chế giễu.
“Tuyết Nhu, con bị sao vậy?” Diệp Gia Thanh trong lòng cảm thấy căng thẳng, “Có phải con đã gặp mẹ con rồi đúng không?”
“Vâng, con đã gặp bà ấy.”
Khương Tuyết Nhu sờ sờ khuôn mặt sưng tấy của cô, nhẹ giọng nói: “Trông rất giống người trong ảnh của cha. Bà ấy được chăm sóc rất tốt nhìn chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, bà ấy có một người chồng đẹp trai, giàu có, ngoài ra còn có một người con trai xinh đẹp. Bà ấy giống như một phụ nữ chanh chua, thấy con liền cho con hai cái bạt tai và đổ cà phê lên người con. Bà ấy rất ghét con, nói con đang đóng kịch, nói con muốn quyến rũ chồng bà, bà ấy nói rằng bà ấy không muốn có một chút quan hệ gì với con.”
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. com để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Khương Tuyết Nhu có chút hụt hẫng, hiểu lầm sao?
Diệp Gia Thanh đau khổ nói: “Tuyết Nhu, có lẽ con người đều sẽ thay đổi, nhưng lúc cha gặp mẹ con, bà ấy là một người tốt bụng. Cha cảm thấy rất kỳ lạ, chúng ta còn không biết rằng mẹ con vẫn còn sống, Khương Kiều Nhân làm sao biết được bà ấy còn sống.”
Khương Tuyết Nhu đầu óc lóe lên phát hiện ra được gì đó..
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!