Thương Mỗ sửng sốt, kỳ thật anh biết hết những việc Khương Kiều Nhân làm, nhưng anh không tiện xen vào, cũng hy vọng có thể giúp đỡ cô ấy. Sau khi nghe được yêu cầu của cô, anh lập tức đồng ý, “Được rồi, tôi sẽ nói với cha tôi.”
Thương Mỗ lúc này cũng vừa mới ngủ dậy.
Anh lập tức xuống lầu tìm Thương Dục Thiên, “Cha, vừa rồi Khương Tuyết Nhu gọi điện thoại cho con, cô ấy nói cha còn nợ cô ấy một chuyện, và cô ấy muốn gặp cha.”
Thương Dục Thiên biết, ông đã từng hứa rằng có thể cứu một mạng người.
Ông không ngờ rằng cô ấy sẽ tìm đến ông sớm như vậy.
Thương Mỗ đang quan sát vẻ mặt bất động của Thương Dục Thiên, không khỏi lo lắng thì thào nói: “Cha, cha nên biết rằng, mẹ đã tốn rất nhiều tiền để tìm Zoller cho Khương Kiều Nhân. Grey nói đúng, bỏ ra hàng ngàn tỷ để có được Hoắc Thị, thật là điên rồ.”
Thương Dục Thiên xoa xoa lông mày, ông cũng vừa biết chuyện này không lâu, Khương Tụng lại hành động nhanh đến mức ông không nghĩ ra.
Thương Mỗ nghĩ đến đây mà càng tức giận, “Sao mẹ lại có thể làm ra chuyện phi lý như vậychỉ để làm nhục Hoắc Anh Tuấn, có cần thiết phải như vậy không? Đúng, bà ấy giàu có, Thương gia cũng có tiền, nhưng tiền thì không thể đem đi đốt như thế này. Hơn nữa bà ấy cũng để toàn bộ cổ phần của Hoắc Thị dưới tên Khương Kiều Nhân, con không quan tâm lắm đến tài sản nhưng bà ấy và Khương Kiều Nhân nhận nhau chưa được bao lâu.”
Thương Dục Thiên nhìn con trai mình một cái.
Thương Mỗ hiếm khi than phiền với ông về những điều này và có thể thấy rằng anh ấy thực sự đang rất khó chịu.
Ông đứng dậy vỗ vai Thương Mỗ, “Cha không nói được, mẹ con gần đây không muốn gặp cha, con hãy thuyết phục mẹ con.”
Thương Mỗ gật đầu, “Vậy cha đi gặp Khương Tuyết Nhu sao.”
“Ừm, vì lúc đầu cha đã hứa rồi, cha cũng rất tò mò không biết cô ấy sẽ làm gì để đối mặt với sự áp chế của mẹ con và Khương Kiều Nhân.”
Sau khi Thương Mỗ ra khỏi phòng làm việc, anh cầm điện thoại di động trở về phòng, sau đó gọi điện cho Khương Tuyết Nhu: “Tuyết Nhu, cha tôi đã đồng ý, ông ấy nói buổi chiều có thể gặp chị.”
Anh không biết, sau khi anh bước vào Khương Kiều Nhân đang ngủ phòng bên cạnh tình cờ đi ra. Vừa thấy anh lấy điện thoại ra bước vào cửa, liền đi tới, nhẹ nhàng áp tai vào cửa, vô tình nghe được lời anh nói.
Trong lòng cảm thấy nóng nảy không yên.
Thương Mỗ thậm chí còn quen biết Khương Tuyết Nhu và gọi cô ấy là chị Tuyết Nhu.
Sao có thể như vậy.
Khương Tuyết Nhu muốn đi gặp Thương Dục Thiên, có phải muốn nhờ ông ấy giúp đỡ?
Không được, cô không được để Khương Tuyết Nhu đạt được ý muốn..
Còn cha con Thương gia thì không biết Khương Tuyết Nhu như thế nào nữa, xem ra cô chỉ có thể làm náo loạn Thương gia, dù sao phần lớn cổ phần của Hoắc Thị đều do cô đứng tên.
Buổi trưa, Khương Tụng đang chợp mắt, đang mê man ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mẹ, mẹ đang ngủ sao.” Khương Kiều Nhân giả bộ kinh ngạc, “Con vừa nhìn thấy chú Thương đi ra ngoài, còn tưởng rằng mẹ cùng chú ấy đi ra ngoài.”