Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nói, “Đương nhiên, cái chính là cậu đang mang thai đứa con của anh ta, hai người lại cãi nhau, nếu anh ta thật sự hối cải, cậu có thể cho anh ta một cơ hội được không?”
Lâm Minh Kiều bĩu môi than thở, “Với cái miệng đê tiện của anh ta, nếu tớ ở chung với anh ta, chắc tớ tức giận mà tổn thọ mất.”
“Thế không phải tốt hơn sao, anh ta sẽ ở bên cậu cả đời và anh ta cũng có thể tổn thọ vì sự khích động của cậu, như vậy thật vừa vặn cậu có bạn đồng hành dưới chín suối.”
Tiếng cười truyền đến, Lâm Minh Kiều vò tóc, “Khương Tuyết Nhu……”
“Thôi, bằng lòng đi, còn có gà mái già ăn thịt, tớ cùng Hoắc Anh Tuấn kết hôn đến ly hôn rồi sinh con, đừng nói chi gà mái hầm đến cái lông cũng chưa từng thấy.” Khương Tuyết Nhu chua xót nói, “Điều đó làm tớ cảm thấy không thoải mái, rõ ràng là sau khi tái hợp với anh ta, anh ta nói nếu có thời gian sẽ nấu ăn cho tớ, kết quả là không có ngày nào có thời gian, đều là lừa đảo, đều là dối trá.”
Lâm Minh Kiều không nhịn được len lén nở nụ cười, cô luôn luôn ăn thức ăn cho chó của Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn, không ngờ Khương Tuyết Nhu lại có ngày ăn thức ăn cho chó của cô.
“Được rồi, tớ không nói với cậu nữa, tớ xem thử Tống Dung Đức có mua con gà mái về hầm không, nếu không có canh gà uống, xem tớ có giết anh ta không.”
Lâm Minh Kiều gương mặt lạnh lùng dập máy.
Cũng may, Tống Dung Đức không hề nói suông, không biết lấy đâu ra một con gà mái già tươi roi rói, đang mặc tạp dề chặt gà.
Lâm Minh Kiều trong lòng cảm động, không khỏi lén lút chụp ảnh gửi cho Khương Tuyết Nhu khoe khoang.
Một lúc sau, Khương Tuyết Nhu lại gửi icon “tuyệt vời”.
Cô hé miệng cười.
Không lâu sau, Khương Tuyết Nhu lại gửi một cái Wechat khác: [Tớ ghen tị với cậu, Hoắc Anh Tuấn và tớ đã lâu rồi không có được ăn một bữa thoải mái, có lúc cũng không có tâm trạng để mà ăn uống.]
Lâm Minh Kiều đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, tựa hồ so với áp lực mà Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn đang phải đối mặt bây giờ, cô và Tống Dung Đức may mắn hơn nhiều.
Hai người được Tống gia chống lưng, cũng không có áp lực.
Có vẻ như cô ấy nên bằng lòng.
Vì thế sau này cô sẽ đối xử Tống Dung Đức tốt hơn một chút.
Buổi trưa, Tống Dung Đức hầm một bát canh gà vàng lớn, hầm trong nồi đất hơn một tiếng đồng hồ, thơm ngào ngạt.
Trong bụng Lâm Minh Kiều lúc này có hai người, tự nhiên ngửi được mùi thơm kia liền cảm thấy đói bụng.
“Buổi sáng hôm đó ở bệnh viện… Tôi không đúng.” Không ngờ Tống Dung Đức chủ động xin lỗi, “Tôi không nên nói cô béo, kỳ thật tôi không muốn cà khịa cô, tôi nghĩ rằng béo hơn thì có gì là không tốt, có nhiều thịt, trông rất dễ thương.”
Anh ta nói xong vội quay đi chỗ khác. Hai lỗ tai dường như nóng ran.
Lạ thật, lần đầu tiên cảm thấy khó chịu khi nói những lời đó với Lâm Minh Kiều, lúng túng lạ lùng làm sao.
Lâm Minh Kiều cả người cũng không thoải mái.