“Tôi sai rồi, tôi sẽ đi thanh toán ngay.” Tống Dung Đức muốn cắn đứt đầu lưỡi.
Anh lúng túng, tranh thủ thời gian dựa theo trên tường hướng dẫn để thanh toán trên điện thoại.
Sau khi thanh toán tiền, đi cùng Minh Kiều vào phòng để hút máu.
Nhìn thấy lấy mẫu máu nhiều như vậy, anh có chút khó chịu, “Tại sao khám thai lại phải lấy máu nhiều như vậy.”
Cô y tá lấy máu nhìn anh với ánh mắt không cảm xúc, “Không có cách nào khác, thai nhi càng lớn, càng phải làm nhiều hạng mục sàng lọc, để đảm bảo thai nhi và sản phụ được khỏe mạnh, bình an.”
Tống Dung Đức mím môi mỏng, sau khi lấy máu xong, anh nghiêm túc nói với Lâm Minh Kiều: “Chờ lát nữa tôi mua cho cô một con gà mái già hầm ăn để bồi bổ.”
Ánh mắt Lâm Minh Kiều nhìn anh có chút phức tạp, “Ân, lời nói của anh đột nhiên khiến tôi nhớ tới mẹ.”
Tống Dung Đức: “…”
Câu nói của anh khiến cô nhớ đến mẹ của mình?
Vậy là có ý gì?
Anh giống mẹ của cô ấy?
Tống Dung Đức đang cảm thấy thoải mái liền bị dội một gáo nước lạnh, “Cô im đi.”
“Anh dám bảo tôi câm miệng?” Lâm Minh Kiều liếc mắt.
“Không phải, tôi nghĩ… cô thật sự có năng khiếu ế nhiều năm như vậy.” Tống Dung Đức phun ra lời nói cà khịa.
Lâm Minh Kiều độc thân nhiều năm bỗng nhiên tức giận. “Anh có tư cách gì nói tôi? Anh cũng ế hơn mười năm đó thôi, tôi cũng không có ế lâu bằng anh được.”
“Đó là bởi vì tôi lớn tuổi hơn cô?”
“Biết mình lớn tuổi là tốt rồi, lấy một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp như tôi là vinh dự của anh.” Lâm Minh Kiều vặn lại.
Y tá ở cửa nhìn bọn họ không nói nên lời, ” Hai người có muốn tranh luận thì hãy bước sang một bên, phía sau vẫn còn rất nhiều người xếp hàng.”
Hai người sửng sốt, sau đó nhìn lại, phát hiện phía sau có bảy tám người xếp hàng, mọi người đều đang nóng ruột nhìn họ.
Một người cũng cười nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, tôi nghĩ hai người rất hợp nhau, cao ráo như vậy, nhất định phải sinh ra đứa bé xinh đẹp.”
“Đúng vậy, đàn ông nhường phụ nữ có thai là chuyện bình thường, phụ nữ có thai thì tính tình nóng nảy, vợ tôi tính tình còn nóng nảy hơn.” Một người đàn ông từng trải mạnh dạn nói.
Hai người bị nói như vậy nên có chút đỏ mặt.
Cuối cùng, Tống Dung Đức vội vàng cúi đầu lộ ra vẻ thâm tình thâm thúy, sau đó kéo Lâm Minh Kiều nhanh chóng rời đi.
Thẳng cho đến khi lên lầu, anh mới ho nhẹ một tiếng, “Tôi đã quyết định, sau này tôi sẽ nhịn cô, sẽ không cãi nhau với cô nữa.”