Diệp Gia Thanh vừa đau lòng lại áy náy, con gái quá hiểu chuyện, luôn luôn không muốn cha mẹ phiền lòng, cũng không yêu cầu cha mẹ thứ gì, nhưng cô càng như vậy thì ông càng áy náy: “Tuyết Nhu, mẹ con không phải là người như vậy, bà ấy rất yêu con, có lẽ bà ấy không nhớ rõ.”
“Nếu bà ấy không nhớ rõ thì sao lại xóa video giám sát chứ.” Khương Tuyết Nhu cong môi: “Cha, con người sẽ thay đổi.”
Diệp Gia Thanh đột nhiên cũng không biết nên nói cái gì.
Khương Tụng thật sự đã kết hôn rồi sao?
Bà ấy che đậy quá khứ của mình vì một gia đình khác, cho nên bà ấy không nhận con, không trở về nhà họ Khương sao?
Khương Tuyết Nhu nhìn dáng vẻ không cam tâm của cha mình thì nói: “Có một cách rất đơn giản để biết được bà ấy có phải là mẹ con hay không, nếu bà ấy đã trở về, còn có lương tâm, nói không chừng sẽ đến Thanh Đồng để tảo mộ cho ông bà, dấu vết có tảo mộ rất rõ ràng.”
Hai mắt Diệp Gia Thanh sáng lên, không nói chuyện.
Khương Tuyết Nhu cũng không nói thêm.
Cô không muốn biết, nếu cô biết rõ thì cảm thấy mẹ ruột đã vứt bỏ mình.
Chẳng qua cô không trách bà ta, Khương Tụng để lại tập đoàn Hồng Nhân cho cô cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô không thể đòi hỏi quá nhiều.
“Cha, con về sơn trang Hoắc Thị đây.” Khương Tuyết Nhu nói: “Gần đây tình hình của Hoắc Thị không tốt lắm.”
“Cha cũng có nghe nói.” Diệp Gia Thanh thở dài: “Cha nói nếu lúc đầu con và Hoắc Anh Tuấn không tái hợp thì hiện tại cũng sẽ không có áp lực lớn như thế, Tuyết Nhu, số mệnh của con thật là cực khổ.”
“Cha, có người nhắm vào Hoắc Thị, nhưng lại do con, đó là kẻ thù của con.” Khương Tuyết Nhu chua chát giải thích: “Con đã kéo Hoắc Thị xuống nước.”
Diệp Gia Thanh đầy kinh ngạc: “Sao con lại chọc vào người có chỗ dựa mạnh như thế.”