Lâm Minh Kiều khi kết thúc cuộc gọi bỗng la hét lên, khó xử nhìn Tống Dung Đức.
Tống Dung Đức có lẽ đã hiểu ý gì đó, sắc mặt khó coi, “Cô bụng bự như vậy đi hội quán cao cấp làm gì?”
“Tôi tốt xấu gì thì cũng là con gái nuôi của tổng thống tương lai. Với thân phận như thế này, không ai dám động đến tôi.” Lâm Minh Kiều cau mày giải thích, “Tối nay tôi phải đi.”
“Tôi không hiểu, đây là việc riêng của Khương Tuyết Nhu, tại sao cô lại phải lội chung trong vũng bùn này.” Tống Dung Đức không khỏi than thở.
“Hoắc Anh Tuấn là bạn bè của anh, Khương Kiều Nhân cũng muốn đối phó với anh ấy, anh muốn trơ mắt nhìn bạn bè của mình gặp xui xẻo sao?” Lâm Minh Kiều hỏi.
Tống Dung Đức cứng họng, không nói lời nào.
Mãi đến khi Lâm Minh Kiều vào nhà ăn cơm, anh mới bất lực nói: “Cô có thể đi, nhưng tôi phải đi cùng cô.”
Lâm Minh Kiều liếc anh một cái, rốt cục gật đầu.
Bốn mươi phút sau, Khương Tuyết Nhu lái xe đến biệt thự của cô.
Sau khi lên xe, Tống Dung Đức nhíu mày, “Tại sao chỉ có một mình cô, Lão Hoắc không đi sao?”
“Người của Cục điều tra lại tới Hoắc Thị. Hiện tại anh ấy quá bận, tôi không nói cho anh ấy biết, sợ anh ấy lo lắng.” Khương Tuyết Nhu nói.
“Nếu không nói cho anh ấy biết, nếu xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ càng lo lắng hơn.” Tống Dung Đức không hài lòng nói.
“Không phải có hai người sao,” Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm, “Khương Kiều Nhân lộng hành như vậy nhưng tôi tin cô ta sẽ không dám động đến người của Tống gia, hơn nữa Khương Kiều Nhân lâu như vậy mới trở lại, tôi nghĩ là Khương Kiều Nhân sẽ hành hạ tôi từ từ, khiến tôi mất tất cả, rồi đẩy tôi xuống vực sâu, nếu hạ gục tôi nhanh chóng thì thật là nhàm chán.”
Tống Dung Đức phức tạp nhìn cô.
Anh cảm thấy Khương Tuyết Nhu hiện tại cũng giống như Lão Hoắc, ngày càng không thể lường trước được, cũng rất biết suy đoán lòng người.
Sau khi đến hội quán cao cấp, Tống Dung Đức đưa thẻ thành viên của mình, sau khi bên an ninh kiểm tra xong mới đi thang máy lên lầu.
“Là lần đầu tiên tôi tới đây. Nghiêm khắc quá.” Lâm Minh Kiều xúc động nói với Tống Dung Đức, “Không phải anh cũng mở hội quán sao? Cảm giác nơi này không giống như Nghiêm Hà.”
Tống Dung Đức phức tạp nói: “Bởi vì ông chủ mở câu lạc bộ này không phải người bình thường.”
“Là ai?” Khương Tuyết Nhu nghi ngờ hỏi.
“Cháu trai của tổng thống đương thời Triệu Vệ Bách.” Tống Dung Đức nói, “Người đàn ông này nhỏ hơn tôi hai tuổi, quả là không dễ dàng. Vốn dĩ anh ấy muốn tranh cử tổng thống với chú tôi, nhưng đáng tiếc anh ấy còn quá trẻ. Tôi đoán khi chú tôi từ chức, anh ấy và Thanh Duệ nhất định sẽ là những ứng cử viên khốc liệt cho vị trí tổng thống tiếp theo.”
Lâm Minh Kiều bối rối, cảm thấy những chuyện này rất phức tạp.
Tống Dung Đức nhàn nhạt nói: “Tống gia có tập đoàn Tống thị hậu thuẫn mạnh mẽ, Triệu Vệ Bách hơi thua một bậc, nhưng người này lại lôi kéo thu hút giới nhà giàu. Câu lạc bộ này là nơi anh ta chiêu đãi những người giàu có hàng đầu. Cho nên chúng tôi bình thường ít đến đây.”
“Nhưng Khương Kiều Nhân và Thang Nhược Lan đều ở đây.” Khương Tuyết Nhu đột nhiên nói, “Chẳng lẽ Khương Kiều Nhân dựa lưng Triệu Vệ Bách?
Tống Dung Đức nhíu mày lắc đầu, “Triệu Vệ Bách kia tâm cơ rất sâu, người như anh ta sẽ không liên hệ với người không hữu dụng, càng tuyệt đối không vì phụ nữ mà làm chuyện vô bổ. Hơn nữa trước đây anh ta còn muốn qua lại kết giao với Lão Hoắc, tuy rằng Lão Hoắc hơi lạnh nhạt nhưng anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức động thủ với Lão Hoắc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!