Hai ngày đầu, Khương Thái Vũ đưa Khương Tụng đi rất nhiều nơi.
“Tụng Tụng, đây là công ty trước đây của chúng ta, công ty thiết kế kiến trúc Khải Phong. Trước kia em từng giúp cha làm việc ở đây vào mùa hè, nhưng bây giờ nó không thuộc về chúng ta nữa. Em chỉ cần đứng ở cửa nhìn vào là được.” Khương Trạm nói lộ ra một chút tiếc nuối.
Khương Tụng nhìn tòa nhà trước mặt, ngày đầu tiên đến có cảm giác quen thuộc nhưng sau đó hoàn toàn biến mất. “Vốn là tài sản cha để lại, sao có thể không thuộc về Khương gia chúng ta?”
Khương Thái Vũ cúi đầu vẻ mặt khó xử, Lạc Tâm Du thở dài, “Chuyện này cũng là liên quan đến Hoắc Anh Tuấn, sau khi Kiều Nhân trở về chúng tôi muốn bù đắp cho con bé nên đưa con bé vào Khải Phong làm việc, nhưng Tuyết Nhu cảm thấy không thoải mái còn nghĩ là Kiều Nhân muốn cướp Khải Phong rồi hận lên người chúng tôi. Sau đó cùng với Hoắc Anh Tuấn nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó với Khải Phong, khiến cho danh tiếng Khải Phong xấu đi, không xoay vòng vốn được, nên sau đó không thể không bán Khải Phong đi.”
“Mợ, thực xin lỗi.” Khương Kiều Nhân lập tức thể hiện vẻ mặt áy náy nói: “Có lẽ con không nên trở về.”
“Đừng nói như vậy, chúng tôi đã không dạy dỗ một đứa con gái ngoan.” Lạc Tâm Du giả bộ buồn phiền.
Khương Tụng càng nghe càng khó chịu, ấn tượng của bà đối với Khương Tuyết Nhu càng ngày càng tệ.
Từ khi bà ấy trở về đến bây giờ, bà không biết nghe bao nhiêu lần Khương Tuyết Nhu đã đối xử với cha mẹ ruột và Khương Kiều Nhân đến mức như thế.
Làm sao một người lại có thể ác độc như vậy.
Sau khi trở về khách sạn nơi bà ở, bà liền gọi cho Thương Mỗ, “Không phải con đã đi Kinh Đô mấy ngày sao? Việc sắp xếp trừng trị Khương Tuyết Nhu như thế nào rồi? Nếu là mẹ thành lập tập đoàn Hồng Nhân thì mẹ sẽ giao cho Kiều Nhân, đã đến lúc mẹ phải lấy lại nó rồi.”
Đôi mắt xanh thẳm của Thương Mỗ lóe lên vẻ rối rắm, một lúc sau mới nói: “Mẹ, có lẽ mẹ không biết, con đã kiểm tra tập đoàn Hồng Nhân, bây giờ tập đoàn Hồng Nhân chỉ có Khương Tuyết Nhu làm cổ đông, có nghĩa là cô ấy có toàn bộ quyền lực, các cổ đông cũ đều bị cô ấy đá ra khỏi công ty, muốn lấy lại Hồng Nhân thì gần như không thể. ”
“Người phụ nữ này … có chút thủ đoạn.”
Khương Tụng có chút kinh ngạc, nếu không phải làm nhiều chuyện ác như vậy, có lẽ bà ấy vẫn cảm phục, “Theo mẹ biết, cô ấy chỉ tiếp quản tập đoàn Hồng Nhân mấy năm nay thôi. Một cô gái trẻ mới vào lại đá hết mấy cổ đông cũ ra khỏi công ty, tuyệt đối là đã dùng thủ đoạn độc ác, một người rất tàn nhẫn và không có tình người.”
Thương Mỗ im lặng.
“Quên đi, cùng lắm chỉ là một công ty nhỏ, không thu hồi lại cũng không sao. Quan trọng là làm đứt dây chuyền vòng quay vốn, như vậy Hồng Nhân sẽ không thể cầm cự được nữa.” Khương Tụng nhẹ giọng nói: ” Tự nhiên sẽ sụp đổ. ”
Thương Mỗ nhíu mày, “Sau lưng cô ấy dựa vào là tập đoàn Hoắc Thị, nếu liên kết tài chính bị phá vỡ, Hoắc Thị cũng sẽ giúp đỡ. Hơn nữa cô ấy cũng nhận Diệp Gia Thanh là cha, Diệp Gia Thanh người này. … tuy rằng rời khỏi Diệp thị, nhưng lại mở một công ty hậu cần khác, chỉ trong một năm đã trở thành một trong những công ty hậu cần hàng đầu Nguyệt Hàn, còn có xu hướng mở rộng ra toàn cầu.”
“Diệp Gia Thanh?” Khương Tụng nhíu mày, “Đúng là một tên ngu xuẩn, còn không nhận ra được con gái ruột của mình.”
Thương Dục Thiên ở bên cạnh lập tức khó chịu nói: “Không nhận ra thì không nhận ra. Chẳng lẽ còn muốn đích thân tới cửa giải thích với người yêu cũ sao? Anh không muốn em dính líu hay liên hệ gì với ông ta, huống chi hai người còn có chung đứa con gái. Anh nghe nói ông ấy không có kết hôn, anh sợ ông ấy sẽ có ý xấu gì đó đối với em.”
Khương Tụng vốn dĩ có ý muốn tự mình đi gặp Diệp Gia Thanh, nhưng khi anh ấy nói vậy liền gạt đi ý nghĩ đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!