Sắc mặt lạnh lùng của Thương Dục Thiên dần chuyển biến tốt hơn, bước đến bên tai của Khương Tụng nói: “Đợi sau khi trở về hãy nói yêu anh.”
Khương Tụng: “…”
Thật không thể chịu được một ông già lại trẻ trâu như vậy.
Thương Mỗ giả vờ như không thấy, dù sao cũng đã quen với chuyện này, đối với cha mẹ mà nói đó chính là một món quà.
Khương Kiều Nhân cũng không có cái tâm tư kia, đầu óc lúc này rất lộn xộn, cô không ngờ Khương Tụng trở về Thanh Đồng liền sẽ có chút manh mối để khôi phục trí nhớ. Có lẽ lúc trước bà vẫn chưa lấy lại được trí nhớ vì bà ấy chưa đến những nơi quen thuộc. Nếu như ở lại nơi đây sinh sống thêm một thời gian có thể sẽ khôi phục trí nhớ, đến lúc đó bà ấy sẽ biết Khương Tuyết Nhu chính là con gái của mình.
Cô phải ngăn cản Khương Tụng khôi phục trí nhớ.
Nhưng phải làm thế nào đây.
Về đến biệt thự, Khương Thái Vũ và Lạc Tâm Du đã đợi ở cửa một lúc.
Sau khi xe dừng lại, trước tiên có một người đàn ông mạnh mẽ, uy lực bước xuống là Thương Dục Thiên, sau đó trên xe của ông ấy có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, người phụ nữ đó chắc đã được chăm sóc kỹ lưỡng nhìn có vẻ như ngoài ba mươi tuổi.
Khương Thái Vũ nhìn bà một cái, hai mắt đỏ hoe, “Tụng Tụng……”
Ông hét lên và lao đến, nhưng đã bị Thương Dục Thiên hống hách chặn lại.
“Cha, đây là cậu và mợ của con.” Thương Mỗ nhắc nhở dặn dò cha, để cha không nên ghen tị như vậy.
“Tôi thấy được.” Thương Dục Thiên nhẹ giọng nói, ông chỉ là không muốn bất kì người đàn ông xa lạ nào ôm Khương Tụng.
“Anh chính là anh của tôi.” Khương Tụng nhìn về phía Khương Thái Vũ, sau khi nhìn thấy mấy người này, trong trí nhớ có cảm giác quen thuộc.
“Tụng Tụng, anh thật không ngờ em vẫn còn sống.” Khương Thái Vũ thực sự xúc động, dù sao thì từ nhỏ đến lớn đã sống cùng em gái, sau này khi Khương Tụng rời đi ông cũng trở nên lợi hại hơn.
“Tụng Tụng, chị là chị dâu của em, em vẫn còn trẻ trung xinh đẹp như trước.” Lạc Tâm Du xúc động nói, “Không giống như chị và anh trai của em nhìn giống như những người 60 hay 70 tuổi.”
“Mợ, các người cũng là do ở trong tù chịu khổ.” Khương Kiều Nhân nhanh chóng tiếp lời, đồng thời nhắc nhở Khương Tụng rằng anh trai và chị dâu của bà thành ra thế này chính là do Khương Tuyết Nhu.