Đỗ Tuyên nói: “Quả nhiên, diễn viên giỏi phải từng trải qua mới có thể mài giũa diễn xuất tốt, đúng rồi, nếu anh không nói lời nào, vậy tôi sẽ. . . Nói Thang Nhược Lan trở về, tôi nói đây là ý của anh nhé?”
“Anh đẩy hết trách nhiệm lên người tôi nhỉ.” Quý Tử Uyên châm chọc.
“Khụ, không phải không có cách nào khác sao, mọi người đều biết cô ta là người phụ nữ anh, sao tôi có thể áp chế cô ta được.” Đỗ Tuyên có chút lúng túng nói: “Hay là anh đi nói với cô ta?”
“Không cần, tôi không muốn nói thẳng, còn khó nghe hơn.”
Quý Tử Uyên cúp máy.
. . .
Phim trường.
Nguyễn Nhan ăn xong cơm trưa, lười biếng nằm trên ghế chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhạc Tình vội vàng khuyên nhủ: “Đừng nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ bắt đầu quay, mặc dù buổi sáng diễn xuất của cô làm cho đạo diễn Khâu kinh ngạc, chẳng qua Đạo diễn Khâu không thích đùa giỡn diễn viên giỏi.”
“Cô suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua tôi cảm thấy. . . Buổi chiều không thể quay phim được.” Nguyễn Nhan uể oải cầm chai nước uống một ngụm.
Nhạc Tình sửng sốt: “Tại sao?”
Nguyễn Nhan cong môi lên.
Đúng lúc này có người đá văng cửa phòng nghỉ ra.
Thang Nhược Lan đầy tức giận đi vào: “Nguyễn Nhan, cô đúng là đầy thủ đoạn.”
“Cô đang nói cái gì?” Nguyễn Nhan nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!