Cô ta nhất định phải khiến Nguyễn Nhan rời đi, nếu không thì đến lúc phim được công chiếu, Nguyễn Nhan sẽ đè bẹp diễn xuất của cô ta.
Dường như cô ta nghĩ đến gì đó.
Thang Nhược Lan vội vàng nhìn thoáng qua chỗ góc thì phát hiện Quý Tử Uyên đã rời đi.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm lại có chút chán nản, vừa rồi Quý Tử Uyên chắc chắn đã nhìn thấy.
. . .
Quý Tử Uyên ngồi lên xe, tài xế hỏi: “Cậu Quý, trở về thành phố sao?”
“Tạm thời không quay về, tìm một chỗ ăn cơm trước.” Quý Tử Uyên nhắm hai mắt lại.
Tài xế đưa anh đến một nhà hàng, anh vừa ăn cơm xong thì Đỗ Tuyên gọi điện thoại tới: “Anh đang làm gì vậy?”
“Ăn cơm, có việc gì à?” Quý Tử Uyên lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện lớn, vừa rồi đạo diễn Khâu gọi điện thoại cho tôi.” Đỗ Tuyên khó xử nói: “Ông ấy hỏi có thể để Nguyễn Nhan diễn nữ chính hay không, ông ta nói chỉ cần chúng ta đồng ý, sang năm ông ấy bằng lòng quay một bộ phim cho Phàm Ngu, đến lúc đó chúng ta có thể chọn diễn viên.”
Quý Tử Uyên nhướng mày, nhưng nhanh chóng hiểu được.
Nếu anh là đạo diễn Khâu thì cũng sẽ làm như vậy.
Nguyễn Nhan dùng diễn xuất chứng minh một người có đẹp thế nào cũng có thể hoàn toàn xấu xa.
Nếu bộ phim cứ tiếp tục quay thì diễn xuất của Thang Nhược Lan sẽ bị đè bẹp, thậm chí nhan sắc cũng bị nghiền ép mạnh mẽ.
Sau khi bộ phim công chiếu, chắc chắn người ta sẽ chỉ trích nữ chính, đạo diễn Khâu không muốn nhìn thấy điều này.
Cho nên hoặc là phải đổi Nguyễn Nhan, nhưng đạo diễn Khâu yêu quý diễn viên có tài, nhất định sẽ không nỡ.
Vậy ông ta chỉ có thể nghĩ cách đổi Thang Nhược Lan.
Đỗ Tuyên ho khan một cái: “Đạo diễn Khâu nói nếu Nguyễn Nhan diễn nữ chính bộ phim này thì chắc chắn có thể nhận giải thưởng lớn quốc tế, ông ta bằng lòng sang năm sẽ quay một bộ phim thích hợp với diễn xuất của Thang Nhược Lan.”