Nguyễn Nhan lười nhác nhìn cô ta, dù sao trong công việc cần diễn xuất, ngay cả cuộc sống hằng ngày cũng phải diễn xuất thì thật mệt mỏi: “Đạo diễn Khâu, có thể bắt đầu chưa.”
Đạo diễn Khâu nhìn dáng vẻ của cô thì nhíu mày, tính cách của Nguyễn Nhan quá cứng nhắc.
Bình thường ông ta không thích người quá cứng nhắc trong đoàn phim, rất khó khống chế: “Nguyễn Nhan, tôi nhắc nhở cô, số người có thể qua một lần chỉ có hai người, làm người không nên quá tự tin.”
Nguyễn Nhan cười cười: “Không có cách nào khác, bởi vì tôi không muốn tạo hình bà già xấu xí, cho nên tôi chỉ có thể chứng minh bằng năng lực của mình, có điều nếu không phải bởi vì tôi mà hô “Cắt” thì không tính.”
“Đương nhiên.” Đạo diễn Khâu gật đầu nhìn Thang Nhược Lan một chút: “Cô chuẩn bị một chút đi, hai người diễn cảnh quay số năm.”
Thang Nhược Lan ngẩn người: “Không phải bốn giờ chiều mới quay sao.”
“Độ khó tăng cao, đè ép sự tự tin của người nào đó.” Đạo diễn Khâu nhàn nhạt nói.
Thang Nhược Lan thầm vui vẻ, cô ta nhớ kỹ cảnh quay số năm, đây là cảnh quay khó nhất của phần diễn nữ số hai, nói về nữ số hai ép nữ chính vào đường chết, đồng thời lộ vẻ dữ tợn muốn hạ độc nữ chính.
Không lâu sau, phim chuẩn bị bắt đầu quay.
Tiếng “Action” vang lên, Nguyễn Nhan mở mắt ra, tiến vào trạng thái quay phim, trong tay cô cầm một chén thuốc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, nhưng làm cho người ta có cảm giác u ám.
“Chị, em đến thăm chị đây. . . .” Nguyễn Nhan vừa mở miệng đã làm cho người ta rùng mình.
“Cô muốn làm gì.” Thang Nhược Lan nhìn chén thuốc trong tay cô thì hoảng sợ.
“Đường nhiên là em đến thăm chị rồi, bệnh của chị nặng như vậy, chị uống chén thuốc này đi.” Nguyễn Nhan đưa đến gần cô ta.
“Cô đừng tới đây.” Thang Nhược Lan sợ hãi run rẩy tránh đi.
“Ngoan, em cam đoan sau khi chị uống chén thuốc này xong thì sẽ không còn đau đớn.” Nguyễn Nhan lộ ra nụ cười như không cười: “Chị sẽ không cảm thấy đau khổ nữa, cũng sẽ không đố kỵ, chị sẽ đến một nơi không dành cho người sống, không buồn không lo . . . .”
“Cô là đồ thần kinh, cô hạ độc vào thuốc đúng không, tôi sẽ không uống.” Thang Nhược Lan hét ầm lên: “Tử Đan, chúng ta từng là bạn bè, cô đã quên chúng ta từng nói sẽ cùng nổi tiếng khắp thiên hạ sao. . . .”
“Tôi sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ, chẳng qua tôi đã chịu đựng đủ rồi, chỉ cần chúng ta đứng chung thì người kia mãi mãi quan tâm chị nhất, trong lòng của anh ấy, trong mắt của anh ấy chỉ có chị thôi.” Từ đầu đến cuối giọng Nguyễn Nhan rất nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt lộ rõ sự độc ác và tàn nhẫn: “Chị, chị đi chết đi.”
Cô nói xong thì bỗng nhiên dùng sức bóp lấy cằm Thang Nhược Lan.
Đạo diễn Khâu nhìn màn hình, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, nhưng biểu cảm lại lộ rõ sự dữ tợn và điên cuồng, ác độc.
Thậm chí Nguyễn Nhan không lớn tiếng thét lên, cũng không cố ý trừng mắt.
Giống như. . . Trời sinh cô đã xấu xa như vậy.
Ngược lại biểu cảm của Thang Nhược Lan. . . Rất quá đà, mất tự nhiên.
Dường như ngoại từ thét lên và trừng mắt thì cô ta không có cách nào thể hiện sự sợ hãi, tuyệt vọng của mình.
Có thể nói Nguyễn Nhan hoàn toàn đè bẹp Thang Nhược Lan.
“Hữu Nam, cậu ra đi.” Đạo diễn Khâu quay đầu nói với nam chính Giang Hữu Nam.
Giang Hữu Nam ngẩn người: “Tôi sẽ xuất hiện trong cảnh quay thứ sáu, còn phải đi ra sao.”
Tại đây có hình ảnh