Nguyễn Nhan nhíu mày, không biết anh ta đã đứng đây bao lâu, “Quý Thiếu, anh đến nhầm chỗ rồi, phòng Thang Nhược Lan không phải ở đây.”
“Không thể đoán được, cô cũng biết cách tạo kiểu.” Quý Tử Uyên đã đứng ở đây từ khi cô bắt đầu làm tóc.
Anh nhìn thấy những ngón tay cô di chuyển linh hoạt qua mái tóc sau đầu, như thể cô có đôi mắt ở phía sau.
Người phụ nữ này cũng biết được mình xinh đẹp ở chỗ nào, kiểu tóc đơn giản cùng với một chiếc vòng được chạm khắc bằng ngọc cũng đủ làm tôn lên vẻ đẹp khuôn mặt của cô ấy, thậm chí anh còn không biết cô có thể tạo hình kiểu cổ trang đẹp đến như vậy.
“Không có cách nào, có người đã mua chuộc nhà tạo mẫu, họ cố ý chống đối lại tôi, tôi chỉ có thể tự mình làm lấy.” Nguyễn Nhan hờ hững nói, giống như đang nói điều đó không quan trọng đối với cô.
“Cô muốn nói là Thang Nhược Lan làm sao?” Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đầy thâm thúy giễu cợt, “Cô muốn tố cáo với tôi?”
Nguyễn Nhan nhíu mày.
Cô cũng không hiểu Quý Tử Uyên nói lời này là có ý gì, trách cô sao lại nói là Thang Nhược Lan?
Vẫn là đang nhắc nhở mình rằng Thang Nhược Lan là người phụ nữ của anh ta, cô không đủ tư cách để nói Thang Nhược Lan.
“Cái gì cũng được, tôi tự mình có thể làm được.” Nguyễn Nhan đứng lên, “Quý Thiếu, anh rời khỏi đây được không, tôi phải đóng cửa thay quần áo.”
“Bởi vì tôi không giúp cô, cô tức giận sao?” Quý Tử Uyên không những không rời đi mà còn chống cửa với đôi môi mỏng làm ra một đường vòng cung vui đùa.
“Không có, với thân phận như anh, tôi không dám tức giận.” Nguyễn Nhan bình tĩnh trả lời.
“Có nghĩa là cô muốn tức giận, nhưng lại kìm nén.” Quý Tử Uyên nhìn xuống đôi mắt đen trầm tĩnh của cô.
Giống, rất giống, tựa như người phụ nữ anh tự tay tống vào tù.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!