Chủ yếu là lần trước cô ta nhìn thấy cô áo quần không chỉnh tề bước ra khỏi văn phòng, sau đó phát hiện bên trong chỉ có một mình Quý Tử Uyên, cho nên cô ta đã hận cô.
Nhạc Tình vẫn phàn nàn, “Ngoài ra, không có ai trong đoàn phim gọi điện thông báo cho chúng ta rằng họ phải trang điểm đầu tóc vào buổi sáng trước khi đến, cũng không có ai làm cho chúng ta, điều này không thể hiểu được.”
“Lát nữa người hóa trang đến, có người lạ đến đừng nói lung tung.”
Nguyễn Nhan nhắc nhở.
Không bao lâu, nhà tạo mẫu đi vào, việc tạo mẫu mất một tiếng, Nguyễn Nhan nhìn trong gương rồi nhíu mày.
Nhạc Tình không nhịn được nữa, “Cô là người trang điểm mà quá lôi thôi, tạo hình cho Nguyễn Nhan chúng tôi trở nên già nua, xấu xí trông giống như một nha hoàn.”
Nhà tạo mẫu nghe vậy không vui, “Ý cô là gì, tôi đã mất một tháng để nghiên cứu ra kiểu tạo hình này, cái này không thể trách tôi được, cơ bản là do khuôn mặt của cô ấy có vấn đề.”
“Này, Nguyễn Nhan đã quay không biết bao nhiêu vở kịch hóa trang, trên mạng đều ca ngợi vẻ đẹp của cô ấy, sao cô lại nói khuôn mặt của cô ấy có vấn đề.” Nhạc Tình tức giận nói, “Chúng tôi không yêu cầu cô làm cho đẹp, mà it nhất là không xấu đến mức này, cô sẽ làm ảnh hưởng đến việc quay phim sau này của cô ấy.”
“Mục đích của bộ phim này là không phải làm nổi bật vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy chỉ là một nữ phụ số hai, nếu cô ấy quá xinh đẹp thì nữ chính phải làm sao? Một số diễn viên vì vai diễn mà hy sinh hình ảnh, làm cho mình già và xấu đi, Nguyễn Nhan chuyện này cũng không làm được, như vậy là không ổn, sao cô không đi đóng phim thần tượng.”