Trước kia cô rất chán ghét tính cách của Tống Dung Đức, hiện tại cô phát hiện người ta cũng có một mặt đáng yêu.
“Hai người đừng đánh nữa.” Tân Giai Linh khóc lóc, cô ta thấy không ai để ý đến mình thì đành phải nắm lấy váy của Lâm Minh Kiều: “ Chị Minh Kiều, cầu xin chị nói cậu Tống dừng lại đi, đừng đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng đấy, hai người không thể dựa vào nhà họ Tống mà bắt nạt người khác như vậy.”
Người vây xem ngày càng nhiều.
Bọn họ nghe thấy ba chữ nhà họ Tống thì lại bàn tán.
“Nhà họ Tống là gia tộc của tổng thống tương lai Tống Nguyên à?”
“Tôi nghĩ là đúng đấy, tôi nghe nói con gái nuôi của Tống Nguyên sống ở hoa viên này.”
“Vậy cô ta là con gái nuôi của nhà họ Tống sao?”
“Khó trách lại phách lối như thế, ông ta còn chưa lên chức tổng thống, cô ta muốn cha mình lên chức tổng thống à, cũng chưa chắc đâu.”
“. . .”
Mấy lời bàn tán lọt vào tai Lâm Minh Kiều.
Lâm Minh Kiều nổi trận lôi đình đẩy Tân Giai Linh ra: “Cô câm miệng cho tôi, từ đầu tới cuối cô là người nói chuyện, anh ta chưa biết rõ mọi chuyện đã đánh người, tôi ép cô quỳ sao, tôi và Giang Bồi Viễn hẹn hò năm sáu năm, trong những năm đó, tôi là bạn gái của anh ta, nhưng cô bị bệnh thì anh ta ở bên cạnh, cô đi dạo phố thì anh ta cũng đi theo, tâm trạng của cô không tốt thì anh ta ở bên an ủi, thậm chí cô đến tháng thì anh ta cũng đi mua băng vệ sinh cho cô, cô còn mặt mũi nói hai người trong sạch, tôi không nói ra không có nghĩa là tôi ngu.”
Cô nói rất lớn, người vây xem cũng nghe thấy, ánh mắt nhìn Tân Giai Linh cũng khác thường.
“Không thể nào, nếu là tôi thì đoán chừng cũng sẽ tức đến chết.”
“Không biết ai nói sự thật, báo cảnh sát trước đi, đừng để gây ra án mạng.”
“. . .”
Tân Giai Linh vốn muốn diễn tiếp, nhưng cô ta nhìn thấy Giang Bồi Viễn đã ngã xuống đất, Tống Dung Đức đánh anh ta như bao cát.
Cô ta vội vàng nhào lên người Giang Bồi Viễn: “Tôi cầu xin anh đừng đánh nữa, muốn đánh thì đánh tôi này.”
Cô ta khóc lóc thảm thiết, bất kỳ người đàn ông nào cũng không đành lòng.
Cô ta nghĩ Tống Dung Đức sẽ không ra tay với phụ nữ.
Nhưng cô ta đã đánh giá thấp Tống Dung Đức, Tống Dung Đức không phải là người ga lăng lịch thiệp, anh ta kéo Tân Giai Linh lên rồi tát cô ta một cái.
“Tân Giai Linh.”
Giang Bồi Viễn đỏ bừng hai mắt, anh ta lảo đảo đi tới đẩy Tống Dung Đức ra: “Tống Dung Đức, anh có giỏi thì đánh tôi, sao lại đánh phụ nữ.”
“Rốt cuộc ai đánh phụ nữ trước.” Tống Dung Đức nổi giận cười lạnh: “Vừa rồi anh đánh Minh Kiều thì sao không nói câu nói này, đúng là đạo đức giả.”
“Bởi vì cô ta bắt nạt Tân Giai Linh trước. . . .”
“Cô ấy bắt nạt cái gì, cô ấy đánh Tân Giai Linh sao, người phụ nữ tự đập đầu, anh không hỏi tại sao cô ta muốn chạy đến đây để đập đầu xuống đất, không ai ép cô ta, cô ta đập đầu ở cổng là có ý gì, sợ người khác không nhìn thấy sao, cô ta đã thích đập đầu như thế thì sao không đến đài truyền hình, tôi sẽ cho cô ta một cái bục để cô ta đập đến chết thì thôi.”
Tống Dung Đức lớn tiếng nói, mặc dù anh ta tới muộn nhưng anh ta không tin Lâm Minh Kiều đang mang thai lại ra tay với người khác.