Lúc này, đôi mắt đẹp kia nhìn anh đầy giễu cợt.
“Minh Kiều….” Giang Bồi Viễn ngẩn người, “Sao em lại ở đây?”
“Nếu tôi không có ở đây, thì sao có thể nghe được câu chuyện quá khứ thuộc về chúng ta từ miệng anh? Nghe được mối quan hệ từ trước của chúng ta có nhiều hiểu lầm, anh phải chịu rất nhiều uỷ khuất, thật cực khổ cho anh, khó có thể chịu đựng được.” Lâm Minh Kiều cười mỉa mai.
Giang Bồi Viễn có cảm giác vô cùng xấu hổ không giải thích được.
Anh nhớ tới những gì Tống Dung Đức vừa nói, lời kể lại của anh chỉ toàn là nói xấu Lâm Minh Kiều.
Kỳ thật cũng là có thời điểm tốt …
Nhưng bây giờ không phải lúc để nói về điều này.
“Minh Kiều, chúng ta gặp nhau thì cũng có chia tay, không được sao?” Anh ấy đau lòng nói.
“Em bây giờ thân phận cao quý, Tân Giai Linh không thể làm gì em được. Chuyện quá khứ của cô ấy hãy cho qua đi”.
“Đương nhiên chuyện giữa chúng ta có thể bỏ qua, nhưng Tân Giai Linh nợ tôi. Cả đời tôi sẽ không bao giờ cho qua được”. Lâm Minh Kiều hờ hững liếc nhìn anh ấy. “Tốt hơn hết anh nên buông người phụ nữ đó ra sớm hơn, nếu không tôi sẽ không buông tha cho anh và Giang thị”.
Cơ thể Giang Bồi Viễn run lên, anh thấy trên người Lâm Minh Kiều toát ra vẻ cao ngạo và lạnh lùng.
Đó là điều mà trước đây cô ấy không bao giờ có.
Cô ấy giống như một người thống trị và anh ấy chỉ là một con kiến.
Cảm giác này khiến anh không cam lòng, vừa giận vừa nhục.
“Còn không mau đi ra ngoài, hay để tôi gọi bảo vệ tới tống anh ra?” Tống Dung Đức đi tới, nhướng mày cười.
Giang Bồi Viễn nắm chặt tay, rời đi không quay đầu lại.
“Cô đến khi nào và tại sao cô lại đến”?
Anh ta vừa đi, Tống Dung Đức đã trở nên căng thẳng, không ngờ Lâm Minh Kiều lại chủ động đến tìm mình, mặt trời mọc từ đằng tây.
“Lần trước liên quan đến công việc, công ty còn nợ tôi khoản thanh toán cuối cùng là 5 trăm vạn. Có nói là tháng này sẽ thanh toán, tôi cần ký tên”. Lâm Minh Kiều đưa cho anh biên nhận.
“Hừ, còn tưởng rằng là vì tôi đã đối phó anh ta, cô tới đây cảm tạ…”
Tống Dung Đức cầm lấy biên lai, dùng bút ký tên “roẹt roẹt.”.
“Anh làm cho tôi thành ra thế này, còn muốn tôi cảm ơn sao?” Lâm Minh Kiều khịt mũi.
“Được rồi, lần này cô nói xem là có hài lòng không? Cô nói chỉ cần tôi đối phó Giang thị, ân oán giữa chúng ta có thể giải quyết”. Tống Dung Đức lúng túng nhìn cô, ” tôi đã cố gắng hết sức rồi. Bây giờ danh tiếng của Giang thị đã rơi xuống đáy, chỉ cần Cục giám sát cấm Giang thị sản xuất sản phẩm có lãi nhất, chẳng bao lâu Giang thị sẽ gặp khủng hoảng về vòng quay vốn”.
Lâm Minh Kiều nhướng mắt, ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Tống Dung Đức luôn cho cô cảm thấy EQ anh ấy thấp, não có vấn đề nên rất dễ bị phụ nữ lừa.
Nhưng vừa rồi đứng bên ngoài nghe Tống Dung Đức mắng Giang Bồi Viễn, nhất thời thấy bức xúc nhưng trong lòng thì hả giận.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!