Các bạn vào group facebook để nhảy hố nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Buổi chiều, khi cô vừa bước ra khỏi thang máy, bóng dáng Lục Thanh Minh vụt ra chặn cô lại. “Anh thật sự phiền phức, tôi còn chưa nói đủ rõ ràng sao?”
Khương Tuyết Nhu đã đi đường vòng khi nhìn thấy anh ta. “Tuyết Nhu, bà em mất rồi!” Lục Thanh Minh đột ngột nắm lấy cánh tay cô: “Chẳng lẽ em không hay biết gì hay sao?”
Khương Tuyết Nhu run người, chậm rãi quay đầu lại, trong mắt tràn đầy vẻ không tin: “Anh nói dối tôi?” “Anh không có. Hôm nay anh liên tục gọi điện cho em chính là muốn an ủi em, nhưng có vẻ như nhà họ Khương không hề thông báo cho em.”
Ngay khi Lục Thanh Minh nói xong, Khương Tuyết Nhu điên cuồng tách khỏi anh ta và bước vào trong xe.
Chỉ là tay cô run quá nên mãi không mở được cửa xe ra. “Được rồi, em thế này không lái được xe đầu. Anh sẽ đưa em đến đó. Anh biết chỗ đó.” Lục Thanh Minh lấy chìa khóa xe, mở cửa cho cô, dìu cô vào và thắt dây an toàn cho cô. Lái xe nhanh chóng đến nhà tang lễ. Sau khi xuống xe, Khương Tuyết Nhu loạng choạng bước vào lễ đường.
Khi bức chân dung của bà nội xuất hiện, ý niệm mà cô không muốn tin cuối cùng đã xảy ra.
Nước mắt cô trào ra, những giọt nước mắt lần lượt rơi xuống.
Cô không ngờ rằng bữa tiệc đính hôn cuối cùng hóa ra lại là lần cuối cùng cô gặp bà nội. Nhayho.com trang web cập nhật nhanh nhất
Cô quá thiếu quan tâm đến bà, cô có lỗi với bà. “Ai kêu mày tới!” Khương Thái Vũ mặc đồ tang nhìn thấy cô thì buồn bực, trực tiếp kéo cô ra cửa: “Cút ngay! “Dựa vào cái gì mà không cho tôi tới? Tôi là cháu gái ruột của bà nội.” Khương Tuyết Nhu như một con dã thú nhỏ nổi điên lên vùng dậy, mắt đỏ hoe: “Bà nội đã chết rồi, ngay đến cả quyền đưa bà đi một đoạn cuối cũng phải cướp của tôi, cả nhà các người có phải điên rồi hay không?” “Mày dám mắng tạo, đồ súc sinh!”
Khương Thái Vũ nhấc cái tát muốn quạt vào mặt cô, Lục Thanh Minh chạy tới chặn ông ta lại, tức giận nói: “Tuyết Nhu nói có sai không? Bà nội từ nhỏ đã yêu Tuyết Nhu, ông còn không để cho cô gặp bà lần cuối cùng. Ông không sợ bà nội Khương trên trời có linh thiêng, chết không nhắm mắt hay sao?” “Chết không nhắm mắt”, cái cụm này khiến cho đồng tử của Khương Thái Vũ co rút nghiêm trọng.