Ước chừng nửa giờ sau, hai người mới trở về vị trí, mặc dù phía sau có người giúp đỡ rượu, Sơ Uyển nhìn như cũng có chút say rượu, khuôn mặt đỏ bừng, mềm mại vô lực tựa vào trong ngực Lục Trạch.
Liễu Minh Hoa đau lòng bảo bối không thôi, thấy tay chân Sơ Uyển có chút lạnh lẽo, liền đụng vào Sơ Niệm, ý bảo cô cởi áo đưa cho Sơ Uyển. Sơ Niệm trong lòng hừ lạnh một tiếng, hiện tại bà không còn lo lắng mọi người nhìn thấy trang phục không ra thể thống của cô sao?
Sơ Uyển ngồi xuống một hồi lâu cũng dần hồi phục lại, chỉ là màu đỏ bừng trên mặt vẫn chưa thấy phai nhạt, trưởng bối trong nhà đương nhiên cảm thấy lo lắng, sợ cô uống nhiều nên khó chịu. Thân là vị hôn phu của Sơ Uyển, Lục Trạch tự nhiên gánh vác trách nhiệm chiếu cố cho cô.
Chỉ là khi giúp Sơ Uyển hai chân vô lực rời đi, Lục Trạch lại đột nhiên ném áo vest của anh cho Sơ Niệm, lúc đi ngang qua cô, giống như vô tình nói một câu: "Có chút lạnh, em dùng cái này khoác tạm một chút."
Vải vóc trơn trượt lướt qua hai chân cô, chỗ Sơ Niệm ngồi đối diện với cửa điều hòa, vừa rồi lúc cởi áo khoác cho Sơ Uyển, tự nhiên cũng cảm nhận được một cỗ hàn ý thấm người. Lúc này có một chiếc áo khoác nặng nề khoác lên hai chân mình, quả thật có thể giảm bớt sự lúng túng vừa rồi, chỉ là Sơ Niệm lại không có chút chần chờ, trực tiếp ném áo vest của Lục Trạch qua chiếc ghế trống ở bên cạnh.
Đỡ Sơ Uyển đến phòng nghỉ, Lục Trạch nới lỏng cà vạt, lại thoáng phiền não cởi thêm mấy cái cúc áo, nhìn Sơ Uyển say rượu mơ mơ hồ hồ ngồi trên sô pha, cũng không có dự định đi qua chiếu cố cô, dù sao Lục Trạch chưa bao giờ hầu hạ ai, cho dù người này là vị hôn thê của anh.
Liễu Minh Hoa đi theo phía sau nhìn hai người giữ khoảng cách như thế thì há miệng như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không dám nói, chỉ gọi nhân viên phục vụ đưa một ly nước mật ong tới.
Dùng dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thấy Lục Trạch đột nhiên đứng dậy, Liễu Minh Hoa theo bản năng nhìn qua, cũng tiện thể nhường vị trí đứng trước mặt Sơ Uyển, bà cho rằng anh muốn đi qua chăm sóc Sơ Uyển, nhưng không phải, anh thậm chí ngay cả một lời nói cũng không lưu lại liền rời đi, giống như người nằm trên sô pha không hề liên quan gì đến anh.
Gần như đến khi tân khách trong tiệc rượu đi được một nửa, mới thấy Lục Trạch tiến vào, trên người mang theo chút mùi thuốc lá còn chưa kịp tản đi, Sơ Niệm theo bản năng nhíu nhíu mũi, cảm giác đắng chát trong miệng càng thêm nồng đậm, nếu không phải lúc này không thích hợp, sợ là cô sẽ nhịn không được hỏi vị anh rể này xin một điếu hút thuốc.