Cơn buồn ngủ liên tiếp không ngừng ập tới, Sơ Niệm cười khổ dụi dụi mắt, thật sự là quá mệt mỏi. Theo bản năng sờ sờ túi tiền, lúc này cô mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, quần áo cô đang mặc chính là của Sơ Uyển, quần áo của mình đều đang đặt ở trong vali. Cô cắn cắn môi, trong miệng có chút đắng chát khó chịu, bây giờ cho dù muốn hút một điếu thuốc để nâng cao tinh thần cũng không được.
Ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thật ra bản thân cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, hẳn là đang ngẩn người, cho nên khi một bàn tay ấm áp rơi trên vai Sơ Niệm, vài giây sau cô mới phục hồi tinh thần lại.
Hơi thở nam tính mang theo một chút mùi thuốc lá phun lên bên tai cô, tiếp theo là một giọng nói trầm thấp vang lên: "Sao em lại ra đây? ”
Ngữ khí thân mật làm Sơ Niệm khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn qua, gần trong gang tấc chính là một gương mặt anh tuấn đến mức có chút quá phận. Hai người đều sửng sốt hai ba giây, sau đó không hề ngoài ý muốn lập tức tách ra, người tới thậm chí còn lui về phía sau hai bước, có ý đồ cùng cô duy trì một khoảng cách lễ phép:
"Xin lỗi, vừa rồi nhận nhầm người. ”
Sơ Niệm nhướng mày "Ồ" một tiếng, thấy ánh mắt như có như không của anh khẽ đảo qua quần áo mình mặc trên người, liền thẳng thắn nói một câu: "Tôi là Sơ Niệm, chị đang ở trong phòng nghỉ. ”
Người tới gật gật đầu, giống như cũng đoán được thân phận của cô, thấy anh còn muốn nói gì đó, nhưng không khéo bị nhân viên khách sạn phía sau tìm tới cắt ngang, nhìn giống như có việc gấp nào đó. Mặc dù vậy, khi vội vã rời đi, anh vẫn không quên lịch sự nói với cô: "Sơ Niệm, cảm ơn vì em đã đến." ”