Nghê Linh: Cho nên anh ta nói như vậy thật à?? Trong lúc trên xe còn có tài xế?!
Khương Tri Ly: Đúng vậy đúng vậy, tớ cảm thấy có thể là anh ấy bị cái gì kích thích....
Nghê Linh: Chậc chậc chậc.... Phó tổng thật là bá đạo.... Cậu đã yêu chưa, yêu chưa hả.
Nghê Linh: Có thể bị cái gì kích thích chứ, đau lòng cho cậu đó, biến từ thể hiện tình cảm ra ngoài thành mời đến sống chung, đều là người trưởng thành, cái hàm ý này cũng nghe không hiểu!
Khương Tri Ly: Vậy cậu nói thử xem tớ có nên đồng ý với anh ấy không? Anh ấy còn chưa theo đuổi tớ... Tớ cứ thỏa hiệp như vậy có phải hơi nhanh rồi không?
Nghê Linh: Hai chuyện này không hề mâu thuẫn với nhau mà, vốn dĩ do chân cậu bị thương cũng cần có người chăm sóc, chuyện đương nhiên mà chị em của tôi ơi!!!
Nghê Linh: Huống gì chuyện các cậu ở chung cũng đã hợp pháp đăng ký kết hôn rồi mà. "Cậu mau tỉnh lại đi.GIF."
Khương Tri Ly: Cậu nói rất có lý.
Vừa mới trả lời xong tin nhắn của Nghê Linh, Khương Tri Ly còn chưa kịp cất điện thoại đi, cửa phòng cấp cứu đã bị người khác đẩy ra.
Phó Bắc Thần đi tới, anh đưa tấm phim chụp X quang vừa lấy cho bác sĩ.
Bác sĩ đeo mắt kính lên, nhìn lướt qua tấm phim, vừa đánh chữ vừa nói: "Cũng may không chấn thương đến xương, trật khớp mức độ nhẹ, khoảng thời gian này không được vận động quá sức, thường xuyên bôi thuốc chườm đã, tốt nhất là nên xoa bóp đúng cách, sẽ giúp giảm sưng. Nếu như đi lại khó khăn, có thể dùng xe lăn để hỗ trợ."
Đôi mắt Khương Tri Ly ngay lập tức trợn to lên: "Xe lăn sao?"
Cô đã yếu ớt đến nỗi người khác đẩy một cái đã phải dùng xe lăn rồi sao?!
"Đúng vậy, để tránh bị thương thứ cấp, hai ngày nay tốt nhất là để người nhà chăm sóc, giảm bớt số lần di chuyển lại."
Bác sĩ nói xong, in đơn thuốc ra rồi đưa cho Phó Bắc Thần, "Cậu đi đóng tiền trước đi, tôi xoa bóp giảm sưng cho cô ấy, đợi lát nữa thì có thể về rồi."
Phó Bắc Thần gật đầu, anh nói cảm ơn rồi xoay người đi nộp phí.
Bác sĩ đi tới bắt đầu xoa bóp mắt cá chân cho Khương Tri Ly, trong phòng khám chỉ còn lại tiếng xuýt xoa kêu đau của Khương Tri Ly.
Khương Tri Ly vốn đã rất sợ đau, hơn nữa lực tay của bác sĩ cũng không yếu chút nào, không vì vẻ mặt thống khổ của cô mà kiềm chế lại một chút, sau mười phút xoa bóp, nước mắt Khương Tri Ly đã mắt đầu lăn dài.
Cuối cùng, một lượt xoa bóp cũng kết thúc, bác sĩ thu tay lại, "Được rồi, hôm nay như vậy trước đã, nếu còn sưng thì ngày mai quay lại, thường xuyên xoa bóp rất có ích cho việc hồi phục."
Khương Tri Ly khóc không ra nước mắt: "Cảm... Cảm ơn bác sĩ."
Cô tuyệt đối sẽ không quay lại, làm phiền rồi.
Phó Bắc Thần thanh toán phí xong quay lại, Khương Tri Ly vừa được y tá đẩy xe lăn ra ngoài, cô vẫn đang dùng tay lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt vừa trào ra vì nỗi đau thể xác.
Anh cúi người xuống ôm cô, liếc mắt đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh cau mày hỏi: "Đau như vậy sao?"
Khương Tri Ly rũ mắt xuống, cô yếu ớt dựa vào lòng anh, thều thào nói: "Anh thử mang giày cao gót đi... Đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng...."
Anh nhàn nhạt nói: "Ngày mai tới xoa bóp một lần nữa."
"???"
Khương Tri Ly siết chặt áo sơ mi anh, cô lắc đầu như trống bỏi, giọng nói nức nở: "Không muốn đâu, bác sĩ ấn đau lắm.... Em cảm thấy mắt cá nhân mình bị xoa bóp đến nỗi sắp gãy rồi..."
Cô thà để vết thương khỏi muộn mấy ngày, còn hơn là nếm trải loại đau khổ này thêm một lần nữa!!
Ngay cả Khương Tri Ly cũng không nhận ra, cô đang làm nũng với anh.
Có lẽ bởi vì trong tiềm thức, cô cảm thấy, Phó Bắc Thần nhất định sẽ trúng chiêu này của cô.
Quả nhiên, Phó Bắc Thần nhướng mày, anh không nói nữa.
Nhưng cũng không hứa với cô là sẽ không đến.
Khương Tri Ly nhất thời cảm thấy không ổn, cô vội vàng lên tiếng uy hiếp: "Phó Bắc Thần.. Nếu ngày mai anh vẫn khăng khăng ép em đến, cẩn thận em trừ điểm của anh đấy."
Thấy anh nhìn chằm chằm cô, Khương Tri Ly nghiêm mặt lại, bắt đầu nghiêm túc bịa chuyện.
"Bảng ghi chép mức độ hảo cảm của người theo đuổi số 251, ép em làm chuyện mà em không thích, một lần trừ 70 điểm."
"......"
Cũng không biết từ khi nào lại thêm một bảng ghi chép mức độ hảo cảm nữa.
Đầu ngón tay Khương Tri Ly quấn quanh cà vạt anh, thong thả đung đưa, cô đắc ý nói: "Nghe chưa? Không cho phép anh ép em làm chuyện em không muốn....."
Phó Bắc Thần cúi người xuống, mặt không đổi sắc đặt cô vào trong xe, "Biết rồi, ở đây đợi anh một lát."
Nói xong, anh nhấc chân rời đi, cũng không nói là mình đi đâu.
Nhưng anh đi đâu cũng được, nếu anh đã đồng ý với cô ngày mai không đưa cô đến bệnh viện nữa, chắc là không đổi ý đâu.
Nghĩ đến đây, Khương Tri Ly cuối cùng yên tâm, ngoan ngoãn ở trong xe chờ anh.
Không lâu sau, Phó Bắc Thần quay lại, Khương Tri Ly đã ngủ thiếp đi.
Cô nghiêng đầu dựa vào thành ghế, đôi chân mày hơi nhíu lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, sắc mặt hơi tiều tụy, tái nhợt hơn bình thường, trông rất đáng thương.
Xe từ từ khởi động, Phó Bắc Thần hạ tấm ngăn giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau xuống, sau đó nhẹ nhàng đỡ đầu cô tựa vào vai mình.
Lòng bàn tay vô tình chạm vào gò má cô, vô cùng mềm mại, kèm theo một mùi thơm thoang thoảng.
Hơi thở ấm áp gần kề, bên trong xe yên lặng, như thể ngăn cách với thế giới khác.
Bỗng nhiên, anh hơi nghiêng đầu, từ từ, dịu dàng.
Đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Lúc Khương Tri Ly tỉnh lại, ý thức của cô còn chưa kịp quay về, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, toàn thân vô cùng choáng váng.
Cô dụi mắt, ngẩn người nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Năm giây sau, cuối cùng cô cũng phân biệt được, cô trừng mắt nhìn.
Hình như đây không phải là đường về nhà cô?
Tình huống gì đây??!
Khương Tri Ly lập tức quay đầu lại nhìn người bên cạnh, ngơ ngác hỏi anh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Sự chú ý của Phó Bắc Thần vẫn còn nằm trên tài liệu trong tay: "Nhà anh."
Có thể là vì cô vẫn chưa tỉnh ngủ, phản ứng của Khương Tri Ly có hơi chậm: "Sao phải đến nhà anh?"
Anh bình tĩnh nói: "Bác sĩ nói gần đây em không tự lo được, cần có người chăm sóc."
Bác sĩ có nói cái này hả?
Cô lúc nào không tự lo được vậy?!
Nhưng mà... Cần anh chăm sóc là thật.
Khương Tri Ly cảm thấy mình dường như đã bị Phó Bắc Thần hạ độc gì rồi.
Dường như, mỗi giây mỗi phút, cô đều muốn được ở bên anh.
Cho dù cô không làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Khương Tri Ly mím môi lại, cố gắng không biểu hiện nội tâm của mình rõ ràng ra ngoài.
Cô hất cằm, bình tĩnh hỏi ngược lại anh: "Vậy sao anh không về nhà em?"
Phó Bắc Thần lật một trang tài liệu khác, mắt cũng không thèm ngước lên: "Anh ngủ không quen."
"......."
Ngày hôm qua lúc ngủ có thấy anh nói ngủ không ngon đâu??? Hừ.
Cảm nhận được ánh mắt tức giận của Khương Tri Ly đang nhìn chằm chằm mình, Phó Bắc Thần cuối cùng cũng nhàn nhạt liếc nhìn cô, rồi thong thả bổ sung thêm một câu.
"Khiến anh có cảm giác mình đang ngủ trong khu vui chơi trẻ em."
Khương Tri Ly: "......"
Chẳng phải cô chỉ đặt vài cái gối ôm hình hoạt hình lên ghế sofa với trải thêm ga trải giường gấu nâu màu vàng thôi sao?!
Sao đến miệng anh lại thành khu vui chơi trẻ em rồi!
Khương Tri Ly vô cùng bất mãn mà phản bác lại anh: "Cái đó em gọi là thú vui trong cuộc sống, anh có hiểu không vậy!"
Phó Bắc Thần khẽ cười, amh không trả lời.
Cô khẽ hừ một tiếng để bày tỏ sự bất mãn, nói một mạch: "Vậy em cũng phải về dọn hành lý chứ."
Nghe vậy, Phó Bắc Thần nhướng mày, "Anh giúp em dọn rồi, ở sau cốp."
"???"
Con ngươi Khương Tri Ly ngay lập tức trợn tròn lên: "Anh lúc nào..."
Vẻ mặt anh vô cùng thản nhiên: "Mới vừa nãy, lúc em ngủ."
Ồ, lần đầu tiên thấy tiền trảm hậu tấu mà lại thản nhiên như vậy luôn đó.
Khương Tri Ly thực sự không ngờ rằng Phó Bắc Thần lại chú trọng hiệu suất như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô ngủ thiếp đi, cô đã bị anh đóng gói mang về nhà.
Mặc dù trong lòng cô thấy rất vui..... Không phải.
Rất hài lòng nhỉ.... Phó Bắc Thần cuối cùng cũng thông suốt, nhưng cũng không thể để anh dễ dàng lừa cô về nhà như vậy được.
Khi xe đã dừng lại, Phó Bắc Thần xuống xe trước, sau đó nhìn thấy Khương Tri Ly đang dang tay về phía anh.
Cô cong mắt cười, hệt như một chú hồ ly giảo hoạt: "Bế em vào đi."
Mặc dù biết rõ trước mặt còn có tài xế đang ngồi, nhưng Khương Tri Ly không nhịn được mà thăm dò thử xem rốt cuộc điểm giới hạn của Phó Bắc Thần ở đâu.
Mặc dù tối nay ở trong bữa tiệc anh cũng đã bế cô đi trước mặt nhiều người, nhưng chắc là do tình thế cấp bách, không giống với tình huống trước mặt.
Tài xế đã chuyển xe lăn với hành lý ra khỏi cốp xe rồi, có dụng cụ hỗ trợ, thật ra thì hoàn toàn không cần anh ôm.
Nhưng mà Khương Tri Ly lại ngồi im bất động, ánh mắt háo hức nhìn Phó Bắc Thần.
Thấy anh không nhúc nhích, cô lại nói: "Anh không bế em vào thì em về nhà ngay."
"Hừ.... Chân đau quá đi...."
Thấy khát vọng biểu diễn của Khương Tri Ly lại bắt đầu bùng phát, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Phó Bắc Thần cuối cùng cũng thả lòng, anh đột nhiên khẽ thở dài.
Tài xế đứng bên cạnh vội vàng quay trở lại ghế lại, cố gắng coi mình như người trong suốt để giảm bớt cảm giác tồn tại, giả vờ nhưng không nhìn thấy những chuyện này.
Phó Bắc Thần cúi người xuống, dùng động tác quen thuộc bế cô lên, anh bất đắc dĩ nói: "Sao em lại yếu ớt như vậy nhỉ."
Cánh tay Khương Tri Ly vòng qua cổ anh, cằm cô đặt lên bả vai anh, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, cô khẽ hừ một tiếng.
"Vậy thì kệ em đi.... Cũng đâu phải tự em đến đây đâu."
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô đến nhà anh, nhưng mỗi lần bước vào, Khương Tri Ly vẫn sẽ... vô cùng phấn khích.
Lần này thật sự giống như đã xông vào lãnh địa của anh vậy.
Rất kích thích.
Sau khi đưa cô và vali đến phòng ngủ chính, Phó Bắc Thần đi đến phòng làm việc.
Trong phòng ngủ, Khương Tri Ly từ từ dọn dẹp hành lý, cho đến khi cô lấy từ trong vali ra một túi đồ lót, mặt cô đỏ bừng.
Đồ lót này.... Cũng là Phó Bắc Thần giúp cô bỏ vào sao??
A a a a a a a a a a a a a a a mất mặt quá.
Khương Tri Ly chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đã xông lên đến đầy, cô không hề nghĩ ngợi mà vào thư phòng chất vấn người nào đó.
Nhưng mà tốc độ mà cô đi bộ kia không dựa vào người khác chậm hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Đợi đến khi Khương Tri Ly giống như ốc sên đi từng bước từng bước một đến phòng làm việc, lý trí chìm ngập trong sự xấu hổ cuối cùng cũng quay trở lại.
Cô chất vấn Phó Bắc Thần cái gì vậy?
Sao anh lại bỏ đồ lót của em vào trong á??
Sau đó Phó Bắc Thần vẫn sẽ bình tĩnh như thường ngày hỏi ngược lại cô, chẳng lẽ em không cần đến?
...... Không được, không thể cho anh cơ hội này được.
Vì thế, sau khi Khương Tri Ly tiến hành một trận chiến thiên nhân ở trước cửa phòng làm việc, cô đang định ảo não rời đi, cửa phòng làm việc được mở ra.
Động tác của cô cứ lúng túng ở giữa không trung.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt Phó Bắc Thần nhìn cô từ trên xuống dưới, không quá kinh ngạc.
"Em đứng đây làm gì?"
Đầu óc Khương Tri Ly nóng lên, cô thuận miệng trả lời: "Tản bộ."
..... Cô nói cái gì khác là được rồi sao, dứt khoát nói tản bộ làm gì, cái này có khác gì với người mù muốn xem TV đâu?
May là Phó Bắc Thần cũng không định đào sâu thêm lời nói đầy sơ hở của cô.
Anh vòng qua người cô rồi đi về phía nhà vệ sinh: "Vào trong đợi đi."
Mặc dù không biết Phó Bắc Thần kêu cô vào làm gì, nhưng Khương Tri Ly vô cùng ngoan ngoãn đi vào, cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng làm việc.
Trong nhà vệ sinh dường như có tiếng nước chảy, giống như là đang rửa tay.
Khương Tri Ly vừa mới nhìn xung quanh, lại nhìn thấy Phó Bắc Thần cầm một cái chai gì đó đi đến.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là lọ thuốc trị bầm tím ban đêm mà bệnh viện kê cho.
Khương Tri Ly giật mình, cô còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy anh tháo đồng hồ đeo tay xuống, sau đó thong thả vén tay áo sơ mi lên, vặn mở lọ thuốc.
"Đưa chân qua đây."
Động tác này nhìn quen quen, toàn thân Khương Tri Ly giật mình, cô định chạy trốn thì bị anh phát hiện, kéo cô trở lại.
"Đừng chạy."
Phó Bắc Thần đặt mắt cá chân bị thương của cô lên chân mình, giọng anh tuy bình tĩnh, nhưng cũng không được nói chen vào.
Khương Tri Ly biết lần này mình không trốn được rồi, nhất thời vẻ mặt cô như đưa đám: "Phó Bắc Thần, anh lừa em..... Đã nói là không xoa bóp rồi....."
Đôi môi mỏng của Phó Bắc Thần khẽ nhếch lên, "Anh lừa em cái gì?"
"Anh đồng ý không để cho bác sĩ xoa....."
Vừa dứt lời, Khương Tri Ly ngay lập tức phản ứng lại, ánh mắt khó tin nhìn anh.
Anh khẽ cười, thản nhiên đáp: "Đúng vậy, vì thế anh sẽ làm."
Đối mặt với ánh mắt tức giận của cô, Phó Bắc Thần bình tĩnh xoa xoa lòng bàn tay cho ấm lên, đổ thuốc vào lòng bàn tay, đắp lên vết thương sưng tấy của cô, chậm rãi xoa bóp.
Vốn dĩ Khương Tri Ly đã cam chịu số phận rồi nhắm hai mắt lại, chuẩn bị kỹ càng để đối mặt với cơn đau kia.
Lại không ngờ rằng, cũng không đau như cô nghĩ.
Có lẽ là do Phó Bắc Thần cố gắng giảm lực lại, so với đau thì cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh áp lên da thịt cô, khiến cô cảm thấy tê dại.
Cảm giác ấm áp kia dường như từ mắt cá chân lan ra, khiến toàn thân cô cũng nóng lên.
Khương Tri Ly kinh ngạc nhìn anh, dưới ánh đèn dịu nhẹ, anh cúi đầu xuống, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang xử lý một dự án trăm triệu vậy, động tác của anh đâu vào đấy, thậm chí còn rất chuyên nghiệp.
Dường như giống hệt với cách mà bác sĩ đã xoa bóp cho cô.
Khương Tri Ly thấy hơi lạ, cô vừa định lên tiếng, bỗng nhiên nhớ đến lúc trước khi lên xe, Phó Bắc Thần đã rời đi một lúc.
Chẳng lẽ, anh đến tìm bác sĩ để học?
Cô than bác sĩ dùng lực quá mạnh nên anh mới cố ý quay lại tìm bác sĩ để học phương pháp xoa bóp này sao?
Khương Tri Ly trầm ngâm suy nghĩ, lúc này, anh bỗng nhiên lại tăng thêm lực, cảm giác đau đớn ngay lập tức ập đến, chân cô không khống chế được mà rụt lại.
Động tác của Phó Bắc Thần ngay lập tức dừng lại, anh nhíu mày, nhỏ giọng hỏi cô: "Đau à?"
Cô đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời: "Một chút....."
Phó Bắc Thần ừ một tiếng, giọng điệu không có chút cảm xúc nào: "Chịu đựng."
"....."
Khương Tri Ly lại không nhịn được mà rụt về, cô nhỏ giọng làm nũng: "Anh nhẹ một chút đi....."
Chính cô cũng không phát hiện ra, chỉ cần chân hơi xoay một chút, đồng nghĩa với việc cô đang cọ vào đùi anh để làm nũng.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại không nhận ra.
Vẻ mặt của Phó Bắc Thần tối xuống: "Đừng lộn xộn nữa."
Khương Tri Ly đột nhiên bị giọng điệu của anh làm cho đơ ra, cô oan ức lầm bầm: "Đau mà không cho em động đậy.... Dựa vào cái gì...."
Động tác của Phó Bắc Thần bỗng nhiên dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn chằm chằm cô.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng điệu lại bình tĩnh, đứng đắn như thể đang trong phòng họp.
"Bởi vì anh sẽ có phản ứng."
Vẻ mặt Khương Tri Ly ngay lập tức đơ ra: "???"
Sau vài giây ngắn ngủi não cô ngừng hoạt động, cuối cùng cô cũng từ từ nhận ra anh đang nói đến cái gì, tai cô lập tức đỏ bừng
Bầu không khí bỗng nhiên im lặng.
Vài giây trôi qua, Khương Tri Ly cố gắng nhịn cười, cũng không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra, buột miệng nói: "Không nhìn ra, Phó tổng còn cuồng chân đấy..."
Vẻ đắc ý trong lời nói của cô cũng quá rõ ràng rồi.
Đơn giản vì biết rằng, cô đang bị thương, tối nay anh sẽ không có khả năng chạm vào cô.
Nhưng mà, Khương Tri Ly đã đánh giá thấp điểm giới hạn của Phó Bắc Thần rồi.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh đột nhiên nắm lấy mắt cá chân cô, mặt không đổi sắc nói: "Trước đây thì không có."
Ánh mắt anh dần tối đi, vẻ mặt không còn lạnh lùng nghiêm túc như vừa rồi nữa, ngữ khí có vài phần không nghiêm túc.
"Bây giờ, thì chưa chắc."