Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Vừa nghe thấy những lời này, trong lòng Khương Tri Ly vừa mới thả lỏng được một chút bỗng chốc tan thành mây khói.

Anh còn mặt mũi nhắc đến à??!!

Khương Tri Ly cười lạnh một tiếng, miệng cô giống như một khẩu súng liên thanh nhắm về phía anh: "Phó tổng quý nhân thường quên nhiều việc, không biết là tối hôm qua ai giống như một tên biến thái chạy đến dưới lầu nhà em? Nếu lịch trình bận rộn như vậy thì tại sao lại nhín thời gian đến trước cửa nhà em làm gì, có thời gian thì ở cùng người khác đi..."

Nghe câu cuối cùng, Phó Bắc Thần cau mày, cắt ngang lời cô: "Anh ở cùng ai?"

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì lửa giận của Khương Tri Ly lại bốc lên.

Cô tức giận đẩy anh ra, trực tiếp lao đến chiếc bàn trà nhỏ, cầm điện thoại lên rồi mở WeChat, tìm bức ảnh buổi sáng đưa cho anh.

"Mười giây giải thích, nếu không ngày mai gặp ở Cục dân chính."

Nhìn thấy bức ảnh kia, Phó Bắc Thần mới thả lỏng, cảm giác căng thẳng vừa rồi đã biến mất, khóe miệng anh lại cười nhàn nhạt.

Anh hỏi: "Anh giải thích gì đây?"

"?" Đồng tử Khương Tri Ly giãn ra, nhìn thấy anh dường như còn đang cười, cô nói: "Anh còn hỏi em??"

Phó Bắc Thần nhướng mày: "Cho nên em tức giận vì chuyện này à?"

"?"

Em cũng bị cắm sừng rồi, không đáng để giận à???

Khương Tri Ly bị biểu hiện thẳng thắn này của anh chọc tức đến nỗi suýt chút nữa véo người.

Anh bỗng nhiên cúi người đến gần cô, đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay cô, hứng thú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Giọng anh có mấy phần không nghiêm túc, nhìn chằm chằm cô: "Cho nên, bây giờ em đang ghen đấy à?"

Khương Tri Ly bị câu này của anh làm cho á khẩu, ánh mắt cô đảo qua đảo lại, cố hết sức giấu đi vẻ chột dạ của mình.

Cô hốt hoảng đưa tay lên định đẩy anh ra, cô uy hiếp: "Phó Bắc Thần, bây giờ anh, lập tức, lập tức, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, nếu không thì em báo cảnh sát đấy, ngày mai sẽ để anh lên tiêu đề tin tức xã hội...."

Chỉ tiếc là, chút sức lực kia của cô hoàn toàn không có tác dụng, không chỉ vậy, Phó Bắc Thần chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay lên, đã dễ dàng nắm lấy tay cô.

Lòng bàn tay anh vừa rộng vừa dài, dễ dàng bao trọn lấy bàn tay cô.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến dường như còn kèm theo dòng điện yếu ớt, khiến động tác của Khương Tri Ly đơ ra giống như bị điện giật.

Cũng không biết tại sao, khí thế của cô cứ thế mà yếu đi.

Khương Tri Ly cau mày, đỏ mặt mắng anh: "Buông ra, Phó Bắc Thần, anh đây là đang đùa giỡn lưu manh...."

Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, anh nắm chặt hơn: "Không phải, hợp pháp."

"?"

Thấy cô sắp nổi khùng, Phó Bắc Thần cũng không trêu cô nữa, anh nghiêm mặt lại, nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng.

"Bà Phó, anh không có thói quen kết hôn xong rồi ngoại tình."

Nghe anh nói danh xưng này một cách tự nhiên như vậy, trái tim Khương Tri Ly bỗng nhảy lên.

Cảm giác không chân thực mấy ngày nay quanh quẩn trong lòng cô giống như bỗng nhiên bị âm thanh này nghiền nát.

Cơn tức giận vừa rồi bỗng tiêu tan, được thay thế bằng sự ngọt ngào.

Khuôn mặt Khương Tri Ly lập tức đỏ bừng, sau đó lắp ba lắp bắp: "Vậy anh..... Anh với Diệp Gia Kỳ..."

Phó Bắc Thần thấp giọng cắt ngang cô: "Em gái anh."

Cô ngẩn người ra, ánh mắt bối rối.



Cô nhớ rõ ràng anh là.....

Phó Bắc Thần nắm chặt tay cô, ý cười trong mắt anh dần nhạt đi, "Cùng cha khác mẹ."

Bốn chữ kia như một cái búa nhỏ, nhẹ nhàng gõ vào trái tim Khương Tri Ly.

Thấy cô đơ ra, Phó Bắc Thần cụp mắt xuống giấu đi vẻ u ám trong mắt, anh véo đầu ngón tay cô giống như đang trừng phạt, "Bây giờ em có biết là đã vu oan cho anh chưa?"

Cô hoàn hồn lại, khí thế hung hăng vừa rồi cũng không còn, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Vậy sao anh không nói sớm cho em biết...."

Anh mỉm cười nhìn cô: "Là ai đã trực tiếp kéo anh vào danh sách đen hả?"

Khương Tri Ly càng cảm thấy chột dạ, cô không nhin được mà nói: "Vậy anh có thể nói sớm cho em biết mà..."

Vừa nói xong, Phó Bắc Thần không lên tiếng.

Trực giác nói cho cô biết rằng Phó Bắc Thần không muốn cô tiếp xúc với bất kỳ chuyện gì liên quan đến nhà họ Phó, vì thế anh không chủ động nhắc với cô.

Nhưng mà bay giờ bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi.

Khương Tri Ly mím môi, cô đột nhiên nhớ đến chuyện quan trọng, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, em gái anh có biết chuyện chúng ta kết hôn chưa?"

Nhìn thấy vẻ mặt đang chột dạ của cô, Phó Bắc Thần nhíu mày: "Sao thế, sợ con bé biết à?"

Sao lại nói thừa vậy?! Cô ngày ngày cùng với Diệp Gia Kỳ điên cuồng nói xấu anh, cho dù ai biết thì cô cũng không có kết quả tốt.... Cả ngày mắng anh là tên đàn ông chó, kết quả...

Tự vả rồi.

Không được, chuyện này quá mất mặt, không được nói.

Hay là cô không làm người nữa nhỉ? Trực tiếp chuyển sang hành tinh khác sống.

Khương Tri Ly cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cười nói: "Sao thế được, sao em phải sợ...."

Ngay lúc cô không chịu nổi ánh mắt dò xét Phó Bắc Thần nữa rồi, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Khương Tri Ly lập tức như được sống lại, "Em đi mở cửa."

Cô còn nghĩ là đồ ăn đến, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trên màn hình, cô đứng hình ngay lập tức.

Giọng nói của Diệp Gia Kỳ truyền từ micro: " Chị, em mang tinh dầu thơm đến cho chị, chị mau mở cửa đi."

?

??

???

Ai mà ngờ rằng, Tu La tràng lại đến nhanh như vậy chứ.

(*) Tu La tràng (修罗场): Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. [Google]

Trong vòng hai giây ngắn ngủi, thân thể Khương Tri Ly phản ứng nhanh hơn não, cô lật đật đẩy Phó Bắc Thần vào trong phòng ngủ: "Anh trốn vào đây nhanh lên!! Em gái anh đến!!! Mau mau mau!"

Phó Bắc Thần còn chưa kịp phản ứng, cả người anh đã bị đẩy vào trong phòng ngủ.

Chân mày anh nhíu chặt lại, vẻ mặt bất đắc dĩ không biết phải làm sao: "Tại sao anh phải...."

Anh còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ đã bị đóng lại.

"......"

Trong phòng khách, Khương Tri Ly đang bận rộn dọn dẹp dấu vết, cô vừa mới giấu đi đôi giày mà Phó Bắc Thần vừa thay ra, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô vừa thở hổn hển vừa mở cửa cho Diệp Gia Kỳ.

"Chị, sao chị chậm thế, " Diệp Gia Kỳ thuận miệng nói một câu rồi cúi người đổi giày, "Đúng rồi, em đúng lúc tiện đường đi ngang qua nhà chị nên mang đồ đến cho chị, có cả đồ ăn ngoài của chị nữa này."

Khương Tri Ly mỉm cười, cô căng thẳng nên lắp ba lắp bắp: "Cảm... Cảm ơn Gia Kỳ, lần sau không cần phiền như vậy."

Diệp Gia Kỳ xua tay, đem đồ ăn đặt lên bàn trà nhỏ: "Haiz, quan hệ chúng ta thế nào còn phải nói sao."

"Đúng rồi chị, phòng ngủ của chị ở đâu, em vào phòng ngủ làm giúp chị, không phiền đâu."

Còn không đợi Khương Tri Ly kịp phản ứng lại, Diệp Gia Kỳ đã nhấc chân đi về phía phòng ngủ, hỏi: "Là phòng này ạ?"

Khương Tri Ly cảnh giác, cô xông đến chặn phòng ngủ lại.

"Đợi một chút!"

Diệp Gia Kỳ bỗng nhiên bị cô dọa, tay đặt trên nắm cửa vẫn không vặn xuống, "Sao thế chị?"

Nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, Khương Tri Ly cô nặn ra một nụ cười cứng ngắc, cô thuận miệng bịa: "Phòng ngủ của chị bừa quá, chờ chị dọn xong rồi em vào."

Cô vội vàng kéo Diệp Gia Kỳ ngồi lên ghế sofa, mỉm cười vỗ vỗ vai cô nàng: "Em cứ ngồi trên sofa đợi chị trước nhé, một phút thôi, nhanh lắm."

Sau khi đảm bảo rằng Diệp Gia Kỳ sẽ không xông vào, Khương Tri Ly bước một bước dài vọt vào trong phòng ngủ, sau khi đóng chặt cửa lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh bàn làm việc, Phó Bắc Thần đứng dựa vào đó, chiếc áo sơ mi không một nếp nhăn dọc theo vòng eo bỏ vào trong chiếc quần tây đen, đôi chân dài thẳng tắp, anh chỉ tùy ý đứng ở đó thôi cũng đã mang đến cảm giác tồn tại mãnh liệt, vô cùng cao quý.

Thấy dáng vẻ có tật giật mình của cô, Phó Bắc Thần miễn cưỡng ngước mắt lên, anh còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã lao đến che miệng anh lại.

Cảm giác ấm áp từ đôi môi lan ra, động tác của anh có hơi chậm lại, ánh mắt cũng tối đi mấy phần.

Nhưng mà Khương Tri Ly hoàn toàn không phát hiện ra, một tay cô che anh lại, tay còn lại làm động tác tay, ý bảo anh đừng lên tiếng, trong đầu cô thì đang nhanh chóng tìm biện pháp.

Bỗng nhiên, khóe mắt cô liếc nhìn chiếc tủ quần áo, ánh mắt cô sáng lên, kéo anh đến bên cạnh tủ quần áo rồi mở cửa tủ.



Cũng may là cô vừa mới chuyển đến chưa được bao lâu, tủ quần áo cũng không đầy lắm, bên dưới chỉ có một con gấu màu hồng, khoảng trống vừa đủ cho một người chui vào.

Khương Tri Ly nắm lấy cổ tay anh, cô căng thẳng đến nỗi tim sắp vọt ra khỏi cổ họng.

Đầu tiên cô kéo con gấu sang một bên để dọn chỗ, sau đó hạ thấp âm lượng thúc giục: "Anh vào đây nhanh lên, lát nữa em gái anh vào đây đó....."

Phó Bắc Thần chỉ liếc nhìn tủ quần áo nhỏ xíu, ánh mắt ghét bỏ của anh không thể nào diễn tả được.

Anh cũng không đến đây vì ngoại tình, sao lại để anh oan ức trốn trong tủ quần áo chứ.

Thấy anh vẫn đứng yên bất động, Khương Tri Ly rưng rưng nước mắt, cô ra vẻ đáng thương lắc lắc ống tay áo anh, chắp hai tay lại, ánh mắt mang vẻ cầu khẩn.

Giằng co được một lúc, anh nhìn cô vài giây, Phó Bắc Thần khẽ thở dài, ánh mắt anh vừa mới thả lỏng thì lại không kịp đề phòng bị cô đẩy vào trong tủ quần áo.

Không đợi đến lúc anh phát cáu, Khương Tri Ly đã nhét con gấu màu hồng vào trong lòng anh, cô vội vàng nói: "Ngàn vạn lần đừng lên tiếng."

Phó Bắc Thần nheo mắt lại, anh chán ghét nhìn con gấu, còn chưa kịp lên tiếng, xung quanh đã tối sầm.

Cửa tủ quần áo bị người ta tàn nhẫn đóng lại.

Đóng chặt cửa lại, Khương Tri Ly lại sửa sang lại tóc tai, cô hít sâu hai hơi rồi mới bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài.

"Được rồi, Gia Kỳ, em vào đi."

Nhận được chỉ thị, Diệp Gia Kỳ mới bước vào, nhìn xung quanh rồi cười nói: "Chị, ở đây đâu có bừa đâu, còn tốt hơn nhiều so với những gì em tưởng tượng."

Khương Tri Ly ngoài mặt cười trừ nhưng trong lòng thì tim đập liên hồi.

May mắn là Diệp Gia Kỳ không muốn tham quan, đi thẳng đến chỗ máy xông tinh dầu rồi bắt đầu bận rộn.

Khương Tri Ly bình tĩnh đi tới cửa tủ quần áo, dùng cơ thể của mình kiên quyết chặn cửa tủ lại, cả người không yên.

Diệp Gia Kỳ đang loay hoay với máy xông tinh dầu, cũng không phát hiện ra vẻ khác thường cô, không nhịn được mà buôn chuyện: "Đúng rồi chị này, tối nay em nhìn thấy chị lên xe của Thương Diễm, người đàn ông lần trước chị nhắc đến có phải là anh ta không?"

Nụ cười của Khương Tri Ly cứng đờ, vội vàng kiên quyết phủ nhận: "Không phải."

Diệp Gia Kỳ lại đùa: "Vậy hai người yêu nhau à? Tối nay hẹn hò đúng không?"

Ánh mắt Khương Tri Ly không nhịn được là liếc nhìn cửa tủ quần áo, chỉ có thể lơ đãng trả lời cô: "Không có, thật sự không có."

Cảm giác sau lưng vô cùng lạnh lẽo, cô hắng giọng, tăng âm lượng nói: "Bọn chị chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có quan hệ gì đâu, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn."

Diệp Gia Kỳ tặc lưỡi, còn tưởng rằng Khương Tri Ly đang cố gắng che giấu, không nhịn được mà nói: "Thật ra thì điều kiện của anh chàng họ Thương đó cũng không tệ, là một ứng cử viên sáng giá trong việc tìm người yêu, chỉ cần chị đừng tìm người giống như anh trai em là được."

Nghe vậy, toàn thân Khương Tri Ly cứng đờ.

Đừng nói nữa Gia Kỳ, còn sống không phải vẫn tốt hơn sao???

Cô nuốt nước bọt, cố gắng cứu vãn tình thế: "Thật ra thì... Chị cảm thấy anh em như vậy cũng không tệ mà."

Diệp Gia Kỳ phá lên cười, hoàn toàn không để ý bầu không khí trong phòng đang lạnh đi, không chút do dự mà vạch trần "Chị, chị đừng có đùa nữa, chị quên là lần trước chị đã nói với em, chị không có hứng thú với kiểu người như anh em mà, tuyệt đối không thể nào thích kiểu người như anh ấy, một nhà tư bản máu lạnh kiêu ngạo."

"......."

Thôi bỏ đi, cứ như vậy đi, cùng nhau chết chung.

Cũng không biết có phải do Diệp Gia Kỳ phản ứng quá chậm hay không, đợi đến khi cô chuẩn bị làm xong tinh dầu thơm, cuối cùng cũng cảm thấy ớn lạnh.

Cô xoa xoa cánh tay, cuối cùng cũng đứng dậy chào tạm biệt.

Vừa ra đến cửa, Diệp Gia Kỳ còn wink một cái: "Em đi nhé chị, à đúng rồi, nếu như chị muốn yêu đương thì cứ nhắn WeChat cho em, em dạy cho chị, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

(*) Wink: đá lông nheo, nháy mắt.

Khương Tri Ly gượng cười, khoát khoát tay về phía cô: "Đi thôi, em về đi."

Để cho chị một mình chịu đựng cơn phong ba bão táp này đi.

Đợi đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Khương Tri Ly chậm rãi quay lại phòng ngủ, cô hít một hơi thật sâu, sau khi chuẩn bị đầy đủ cô mới mở cửa tủ ra.

Nhìn rõ cảnh tượng bên trong, cô chỉ muốn mua vé đứng trong đêm rồi chạy trốn.

Không gian bên trong tủ quần áo quá nhỏ, đôi chân dài của anh phải co lại, nhìn không thoải mái chút nào.

Chiếc áo sơ mi từ trước đến nay vẫn luôn chỉnh tề bỗng chốc trở nên xộc xệch, thậm chí một chiếc váy treo phía trên rơi xuống vai anh, anh còn ôm một con gấu bông màu hồng vào trong lòng.

Hình tượng tổng tài lạnh lùng uy nghiêm vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

Hơn nữa, biểu cảm trên mặt Phó Bắc Thần bây giờ rất đen.

Khương Tri Ly chỉ trộm liếc nhìn anh, sau đó vội vàng chuyển sang chiến thuật rút lui, cô cúi đầu xuống.

Một dáng vẻ nhận lỗi vô cùng chân thành.

Vẻ mặt Phó Bắc Thần không thay đổi kéo chiếc váy trên vai ra, anh cũng không vội vàng đi ra, anh đổi một tư thế rồi tiếp tục ngồi trong tủ quần áo.

Một tay anh ôm con gấu, tay còn lại nới lỏng cà vạt, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Lại đây."

Khương Tri Ly không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám bước từng bước nhỏ.

Giọng anh không kiên nhẫn: "Gần chút nữa."

Vì thế lại tiến lên thêm chút nữa.

Xong rồi, anh muốn tính sổ.

Một giây sau, cô nghe thấy anh nhỏ giọng hỏi: "Anh đáng xấu hổ đến nỗi không được gặp người khác thế à?"



Đầu Khương Tri Ly lập tức lắc như trống bỏi, nhỏ giọng thì thầm: "Em sợ dọa phải em gái anh.... Con bé vừa mới xuất viện mà...."

Lỡ như dọa cho con bé nhập viện, lỗi của ai đây?

Phó Bắc Thần khẽ cười, giọng điệu lạnh lùng: "Em quan tâm đến con bé quá nhỉ."

Khương Tri Ly cười trừ, cô khiêm tốn nói: "Cũng tạm, cũng tạm thôi."

"Lấy con gấu của em ra đi."

Nghe vậy, trong lòng Khương Tri Ly vui mừng khôn xiết, cô còn tưởng rằng màn hỏi tội đến đây là kết thức, cô vội vàng tiến lên hai bước, định cúi xuống nhặt gấu lên.

Bỗng nhiên, không biết chân cô vấp phải thứ gì, cô mất thăng bằng, ngã thẳng vào trong tủ quần áo.

Cũng may là Phó Bắc Thần phản ứng nhanh, anh giang tay ra đón lấy cô.

Mặc dù không bị ngã, nhưng mà tư thế của cô lúc này đúng là hơi khó nói...

Hai tay Khương Tri Ly theo bản năng ôm lấy cổ anh, hai chân cô vắt chéo lên chân anh, giống như một con gấu koala treo trên người anh.

Yết hầu Phó Bắc Thần khẽ trượt xuống, bỗng nhiên anh thấp giọng hỏi: "Buổi tối em đã làm gì với Thương Diễm?"

Xong rồi, bắt đầu tính sổ rồi.

Anh hỏi cái này quá đột ngột, Khương Tri Ly im lặng nuốt nước bọt, thành thật trả lời: "Chỉ ăn một bữa cơm."

Giọng nói Phó Bắc Thần khàn khàn: "Sau đó thì sao?"

Bàn tay của anh vẫn đặt lên chiếc eo nhỏ của cô, cơn nóng cứ thế lan ra, còn hơi nhột.

Khương Tri Ly không dám cử động, giọng nói yếu ớt: "Anh ta tỏ tình với em, em không đồng ý, mỹ nữ tôi là hoa đã có chủ."

Phó Bắc Thần kẽ cười, ánh mắt anh dịu dàng hẳn đi.

"Ban ngày không phải em nói mình không có bạn trai sao?"

Lúc anh nói lời này, từng nhịp tim trong lồng ngực anh, vì khoảng cách quá gần, dường như đã lan đến trên người Khương Tri Ly, hơi thở trên người anh vừa nặng nề vừa quyến rũ, hơi thở thuộc về anh lan ra khắp nơi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nhịp tim cũng anh hơn, không hiểu sao lại căng thẳng.

"Em vốn dĩ không có bạn trai mà....." Giọng Khương Tri Ly vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, cô dừng một chút rồi mới nói: "Chồng thì có một người."

Lời vừa dứt, bầu không khí cũng im lặng.

Thật ra thì cho đến tận bây giờ Khương Tri Ly chưa từng nói qua mấy lời sến sẩm như vậy, đương nhiên là ngoại trừ mấy câu thả thính trên WeChat.

Nhờ vào tư thế mập mờ ái muội nàt, từ góc độ của cô, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào của Phó Bắc Thần.

Khương Tri Ly vừa định đứng dậy khỏi người anh, đột nhiên cảm thấy dái tai trái ẩm ướt.

Phó Bắc Thần hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếm vành tai cô, một nụ hôn sâu, vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ, cực kỳ lưu luyến.

Chỉ trong chớp mắt, toàn thân Khương Tri Ly lập tức trở nên căng thẳng, đầu ngón tay cô siết chặt áo sơ mi anh.

Nụ hôn vừa kết thúc, chẳng qua anh chỉ là hôn vào dái tai cô, toàn thân Khương Tri Ly hoàn toàn mất hết sức lực, cô mềm nhũn tựa lên vai anh, ngay cả ánh mắt cũng lơ đãng, ý thức đã hoàn toàn tách rời, cô mặc cho Phó Bắc Thần ôm cô ra khỏi tủ quần áo.

Mặc dù anh không nói gì... Nhưng Khương Tri Ly cảm thấy, Phó Bắc Thần chắc là không còn giận nữa.

Hàng mi cô khẽ run, dè dặt hỏi: "Anh... Có phải anh không.... Tức giận nữa đúng không..."

Cô trả giá nhiều như vậy..... Mấy câu sến sẩm như vậy cô cũng đã nói rồi, còn tức giận thì vô lý quá.

Khóe miệng Phó Bắc Thần khẽ nhếch lên, bỗng nhiên anh đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu cô.

"Xem biểu hiện của em đã."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!