Phó Bắc Thần trầm mặc nhìn chằm chằm dấu chấm than màu đỏ kia một lúc lâu, sau đó lại có cuộc gọi đến.
Đầu bên kia điện thoại là Vu Hữu Bằng, người đã hẹn gặp anh ở trang viên hôm nay.
Giọng điệu của Vu Hữu Bằng có hơi áy náy: "Bắc Thần này, tôi vừa mới biết, vợ tôi hôm nay đã mời cô Khương lần trước đến nhà, cậu xem xem hôm nay cậu vẫn đến bàn chuyện theo kế hoạch ban đầu, hay là đợi đến ngày mai?"
Nghe vậy, Phó Bắc Thần mím môi, anh nhẹ nhàng nói: "Không sao, hôm nay đi, bây giờ tôi qua đó."
Trang viên.
Bên trong phòng trà, Khương Tri Ly đưa bản thiết kế cho Hứa Tinh xem, điều chỉnh lại một số chi tiết, cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo.
Có lẽ vì đơn hàng này có liên quan đến Thẩm Nhân, cô vẫn luôn sửa đi sửa lại để đạt được hiệu quả tốt nhất, khó tránh khỏi việc khiến bản thân mình mệt mỏi.
Thấy Hứa Tinh khen không dứt miệng, Khương Tri Ly cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô định xách túi xách rời đi, lại bị Hứa Tinh nhiệt tình giữ lại, đành phải ngồi xuống uống hai chén trà.
Bên ngoài phòng trà, hai bóng người đến càng lúc càng gần, Khương Tri Ly cúi đầu nhìn lá trà đang lơ lửng trong ly, cô không để ý đến âm thanh phía sau.
Đúng lúc này, Hứa Tinh lên tiếng hỏi: "Đúng rồi Tri Ly này, hiện giờ cô có bạn trai không?"
Khương Tri Ly bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong đầu cô lại nghĩ đến bức ảnh mà Nghê Linh đã gửi cho cô, sự ức chế trong lòng cô bỗng trở nên nặng nề hơn.
Khóe môi cô cong lên, nhưng thật ra là cô đang cắn chặt răng, mỉm cười lắc đầu: "Không có."
Lời còn chưa dứt, một cảm giác ớn lạnh ập đến sau lưng cô.
Khương Tri Ly từ từ quay đầu lại, cô nhìn thấy Phó Bắc Thần đang đứng sau lưng nàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Cứu với, sao hôm nay Phó Bắc Thần cũng ở đây vậy.
Còn nữa, sao anh lại chẳng chột dạ tí nào vậy, thản nhiên như vậy à??
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, lửa giận trong lòng cô lại bốc lên, cô dứt khoát cầm túi đứng dậy.
"Không còn sớm nữa chị Hứa Tinh, em đi trước, không quấy rầy chị nữa."
Ngay khi Khương Tri Ly vô cảm lướt ngang qua ai kia, cổ tay cô bỗng bị anh kéo lại.
"Anh đưa em về."
Bây giờ thì có thời gian đưa cô về?? Cô còn không lạ gì đâu nhé!!
Cô dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của anh, mỉm cười dịu dàng nói: "Tôi với Phó tổng không thân, không cần phiền vậy đâu."
Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ không thân, rõ ràng cô đang vạch rõ ranh giới.
Nói xong, Khương Tri Ly cũng không để ý đến sắc mặt u ám của Phó Bắc Thần, cô xoay người, tiêu sái rời đi.
May mắn thay, cô đã biết nhìn xa trông rộng, trước khi chuẩn bị rời đi nửa tiếng cô đã đặt xong xe rồi, nếu không thì gần trang viên của Hứa Tinh rất khó đặt xe.
Trên đường đến Kỳ Nhạc, Khương Tri Ly vẫn xem đi xem lại bức ảnh kia.
Phong cách ăn mặc của người phụ nữ trẻ tuổi trong ảnh hiển nhiên không phải là Giản Ngữ Phàm, phong cách ăn mặc Giản Ngữ Phàm xưa nay đều là nhẹ nhàng thanh lịch, mà người phụ nữ trong hình lại ăn mặc thời trang hợp thời, tuổi tác nhìn cũng nhỏ hơn.
Hơn nữa bóng lưng này lại khiến Khương Tri Ly lại cảm thấy quen thuộc, nhưng cô không nhớ là mình đã gặp ở đâu.
Cuối cùng, cô nghĩ đến nỗi đầu óc muốn nổ tung, nhưng lại không nghĩ ra được gì.
Cô đến Kỳ Nhạc đã gần bảy giờ tối, mấy ngày trước lúc tan việc, Khương Tri Ly để quyển vở vẽ ở lại công ty, hai ngày nay cô vẫn luôn bận chuyện của Khương thị nên chưa kịp đến lấy, hôm nay mới có thời gian đến.
Lúc cô đến thì trong phòng làm việc cũng không còn mấy người, Khương Tri Ly lấy đồ xong đang định rời đi, điện thoại cô lại vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, cô do dự một lúc rồi mới bắt máy.
"Anh Thương, có chuyện gì không?"
Đầu bên kia điện thoại, Thương Diễm bất đắc dĩ cười cười, giọng điệu trong trẻo dịu dàng: "Tri Ly, tôi còn tưởng rằng chúng ta sớm đã là bạn bè, cô còn lạnh nhạt như vậy làm gì, gọi tôi là Thương Diễm được rồi."
Anh vừa nói vậy, Khương Tri Ly cũng cảm thấy mình hình như có hơi lạnh lùng quá, dù sao thì trước đây người ta đã giúp cô điều tra chuyện của Khương thị, còn chủ động đề nghị giúp cô.
Cô ngượng ngùng cười cười, đành phải đổi lời: "Thương Diễm."
Dừng lại một chút, Thương Diễm lại hỏi: "Mà này, chuyện của Khương thị, cô xử lý xong chưa? Mấy ngày nay cô không gọi điện cho tôi nên tôi cũng không dám tùy tiện liên lạc với cô. Hôm nay muốn hỏi xem cô có cần giúp gì không."
Lời anh nói vừa ân cần vừa chu đáo, ngược lại khiến Khương Tri Ly có chút ngượng ngùng, rõ ràng trước đây cô đã chủ động làm phiền người ta điều tra giúp.
"Đã xử lý xong rồi, chuyện trước đây còn chưa cảm ơn anh...."
Thương Diễm cười nói: "Muốn mời tôi ăn cơm à?"
Khương Tri Ly lập tức không phản ứng kịp, chỉ có thể thuận miệng nói: "À, được, vậy anh xem thử xem khi nào rảnh..."
"Tối nay tôi rảnh, còn cô?"
Khương Tri Ly đang muốn từ chối: "Tối nay á? Bây giờ tôi còn ở công ty..."
Thương Diễm ôn hòa nói: "Mấy giờ tan làm vậy? Đúng lúc tôi đang ở gần Kỳ Nhạc, có thể đến đón cô."
Anh nói như vậy rồi thì cô cũng không còn cách nào từ chối nữa, thật ra thì Khương Tri Ly định chọn một món quà tặng anh, nhưng người ta cũng đã ngỏ lời đến mức này rồi, từ chối thì cũng không được hay cho lắm.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy cách nói chuyện của Thương Diễm hôm nay vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lại cường thế hơn trước đây, khiến người ta hoàn toàn không có cơ hội từ chối.
Khương Tri Ly cầm điện thoại lên, đành phải nói nói: "Vậy cũng được, bây giờ tôi xuống dưới lầu."
"Được, khoảng mười phút nữa tôi sẽ đến."
"Ừ."
Cúp điện thoại, thang máy đến, Khương Tri Ly đi thang máy xuống dưới lầu, vừa định đứng trước cổng công ty đợi một lúc thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi vào.
Khương Tri Ly lên tiếng gọi cô: "Gia Kỳ, muộn như vậy mới đến à?"
Diệp Gia Kỳ cũng nhìn thấy Khương Tri Ly, cô cũng dừng lại chào hỏi: "Ôi chị, hôm nay chị đến làm à?"
"Ừ, chị đến lấy ít đồ, còn em?"
Toàn thân Diệp Gia Kỳ đều không phấn chấn: "Em đến tìm người."
Khương Tri Ly nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô bé, cô mới nhớ ra hình như hai ngày nay Diệp Gia Kỳ cũng xin nghỉ, cô quan tâm hỏi: "Mấy ngày nay em cũng không đến công ty à?"
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Diệp Gia Kỳ càng thêm chua xót: "Ừ, viêm ruột thừa cấp tính, mấy ngày trước em vừa mới làm phẫu thuật xong, hôm nay mới xuất viện."
Khương Tri Ly vỗ vỗ vai cô tỏ vẻ đồng cảm: "Hai ngày nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, dù sao gần đây công ty cũng không bận lắm, dưỡng bệnh xong rồi lại đến làm."
Diệp Gia Kỳ thờ ơ xua tay: "Không có chuyện gì đâu chị, hai ngày nay cũng tốt hơn nhiều rồi, đúng rồi, cuối tuần trước em đi du lịch, mang về cho chị một lọ tinh dầu thơm, chẳng phải chị nói buổi tối chị ngủ không ngon sao? Nếu tối nay em tiện đường đi ngang qua nhà chị thì em mang qua cho."
Khương Tri Ly có chút cảm động, cô vội vàng nói: "Không cần đặc biệt đến đâu, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lời còn chưa dứt, cách đó không xa, xe của Thương Diễm đã lái đến. Khương Tri Ly cũng không nói chuyện với Diệp Gia Kỳ nữa, cô vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.
Diệp Gia Kỳ đứng tại chỗ nhìn Khương Tri Ly lên xe, cho đến khi cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông ngồi trên ghế lái, con ngươi cô lập tức giãn ra.
Cô biết Thương Diễm, Hoắc Tư Dương đã nhiều lần nhắc đến người này, nhà kinh doanh tài chính bắt đầu từ hai bàn tay trắng và chỉ trong vài năm đã khiến giới kinh doanh phải khiếp sợ, bề ngoài ôn nhu như ngọc, nhưng thực chất lại tàn nhẫn hệt như anh cô.
Nếu như cô không nhìn lầm, người kia là Thương Diễm???
Khương Tri Ly.... Lại cùng Thương Diễm ở một chỗ??
Trên xe
Thương Diễm một tay cầm vô lăng, tay còn lại với ra một cái túi giấy thơm phức từ ghế sau, nụ cười dịu dàng: "Đói không? Đến nhà hàng chắc phải một lúc nữa, ăn cái này lót dạ trước đi."
Khương Tri Ly giật mình, cô không ngờ anh lại chu đáo như vậy, đành phải đưa tay ra nhận lấy: "Cảm ơn."
Anh nói: "Không biết biết cô thích ăn gì nên đành tự mình quyết định, đặt một nhà hàng Pháp rồi."
Khương Tri Ly nhếch môi cười: "Được rồi, vốn dĩ phải là tôi chủ động mời anh mới đúng, bây giờ lại ngược lại."
Thương Diễm cong môi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: "Cô đồng ý đến thì tôi vui rồi."
Cũng không biết có phải do Khương Tri Ly nhạy cảm quá không, hay là Thương Diễm là người dịu dàng ân cần như vậy, cô luôn cảm thấy rằng, hình như anh đối với mình có chút quá tốt, mới có duyên gặp một lần thôi mà.
Nhưng anh cũng không biểu đạt gì nhiều, nắm bắt tỉ lệ vừa phải, Khương Tri Ly cũng không nói được gì, chỉ có thể cúi đầu bấm điện thoại để giấu đi sự lúng túng.
Trong vòng bạn bè, Diệp Gia Kỳ vừa đăng một bức ảnh, là một tấm ảnh selfie trước gương trong thang máy, cô nàng mặc áo len cổ lọ màu đen với quần legging, dưới chân mang một đôi bốt cao cổ, nhìn rất thời trang và nổi bật.
Caption: ootd hôm nay.
(*) Ootd (outfit of the day) được hiểu theo nghĩa cơ bản là trang phục mặc trong ngày.Mở bức ảnh ra, đầu ngón tay Khương Tri Ly bỗng dừng lại.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
Khương Tri Ly thoát ra ngoài, mở tấm ảnh mà sáng nay Nghê Linh đã gửi cho cô.
Một giây sau, một tiếng nổ vang lên, sôi sục.
Không thể nói là không liên quan, chỉ có thể nói giống nhau như đúc.
Trong đầu cô lại vang lên những gì Diệp Gia Kỳ vừa nói, hôm nay cô ấy mới xuất viện.
Mọi thứ đã đối chiếu xong, người mà hôm nay Phó Bắc Thần tự mình đến đón là Diệp Gia Kỳ.
Mọi người trong công ty đều nói rằng Diệp Gia Kỳ có người chống lưng, cô vẫn luôn ngu ngốc cho là Hoắc Tư Dương, dù sao thì trong nhận thức của cô, Phó Bắc Thần không phải là người sẽ quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy.
Hóa ra hai người họ thực sự không đơn giản.
Được quá nhỉ Phó Bắc Thần, cô đúng là đánh giá thấp anh rồi, một Giản Ngữ Phàm vẫn chưa đủ, rốt cuộc anh còn nuôi mấy người trong công ty đây?
Khương Tri Ly siết chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu.
Cứ như vậy, trên bờ vực bùng nổ, từ lúc xuống xe cho đến khi ngồi vào trong phòng ăn, toàn thân Khương Tri Ly đều trong trạng thái lơ đãng như vậy.
Nhưng mà cũng may, khả năng ăn nói của Thương Diễm rất tốt, trong lúc nói chuyện vẫn luôn quan tâm đến cô, chủ động tìm chủ đề, trong suốt quá trình ăn cơm, không hề có cảm giác bối rối hay lúng túng.
Sau khi ăn xong, nhân viên phục vụ đẩy xe lên, bên trên có một chiếc bánh kem hai tầng rất đẹp, còn có một bó hoa hồng tươi tắn tinh xảo.
Nhìn thấy bó hoa kia, Khương Tri Ly lập tức hoàn hồn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thương Diễm ngồi đối diện, khuôn mặt tuấn tú, dùng ánh mắt dịu dàng trong veo nhìn cô.
Anh khẽ mỉm cười nói: "Tri Ly, tôi biết nếu hôm nay tôi nói những lời này, có lẽ sẽ khiến em cảm thấy đường đột."
Dừng lại một chút, anh lại chậm rãi nói: "Thật ra thì, từ sau lần chúng ta gặp mặt ở bệnh viện, tôi vẫn luôn tìm em, nhưng không phải chỉ để cảm ơn sự giúp đỡ của em."
Đối với Thương Diễm mà nói, mấy năm trước ở trong bệnh viện, những gì mà Khương Tri Ly mang đến cho anh còn nhiều hơn năm mươi ngàn đô kia.
Ban đầu, anh suýt chút nữa vì tiền giải phẫu mà đi lên con đường sai trái.
Khi cuộc sống của anh gần như bị đảo lộn, cô như tia sáng cuối cùng từ biển cả chiếu vào anh trước khi anh chết chìm.
Thương Diễm trầm mặc một lúc, tình yêu nơi đáy mắt anh cũng không giấu được nữa, anh cụp mắt cười nói: "Có thể, cho tôi một cơ hội thử theo đuổi em được không?"
Yên lặng một lát, Khương Tri Ly bỗng lên tiếng: "Xin lỗi, Thương Diễm."
Cô khẽ mím môi, nói rõ ràng từng chữ: "Tôi đã kết hôn rồi."
Nụ cười của Thương Diễm đông cứng lại, ánh mắt không thể tin được.
Ngay sau đó, anh đã che đậy đi sự thất thố của mình, anh cười khổ: "Là Phó tổng à?"
Cô ngước mắt lên, chậm rãi gật đầu: "Ừ."
Khương Tri Ly cầm túi xách đứng dậy, cô không muốn ở lại thêm nữa, nhưng trước khi đi, cô lại dừng lại.
"Thương Diễm, có lẽ anh không hiểu rõ về tôi. Lúc trước ở bệnh viện tôi chủ động giúp anh, không phải bởi vì tôi là người tốt như vậy, tôi cũng có sự ích kỷ của chính mình."
Cô dừng một chút, ánh mắt lộ vẻ ảm đạm: "Ngày đó anh đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn anh rất giống một người mà tôi biết. Mà lúc đó, tôi lại không giúp được anh ấy."
"Cho nên, anh đừng nghĩ rằng anh đã nợ tôi, coi như tôi bù đắp lại tiếc nuối trong quá khứ. Chuyện đã qua lâu rồi, để cho nó qua đi."
"Tôi đi trước."
Lời nói của cô dịu dàng mà tàn nhẫn, rõ ràng cắt đứt mọi tưởng tượng của anh, kiên quyết đến mức không chừa lại một con đường sống.
Trái tim như bị bị khoét ra, đau như bị xé rách.
Thương Diễm lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhìn bó hoa hồng, sắc mặt dần dần tối xuống.
Không biết đã trôi qua bao lâu, anh nhấc điện thoại di động lên rồi gọi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Thương Diễm nhìn chằm chằm màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, giọng điệu bình tĩnh ôn hòa: "Hàn tổng, chuyện hợp tác mà chúng ta đã bàn, tôi đồng ý với anh."
"Điều kiện tiên quyết là, tôi có một điều kiện."
Cùng lúc đó, bên trong phòng bao, ba người ngồi trên một bàn, bầu không khí yên tĩnh dị thường.
Diệp Gia Kỳ vừa ăn cơm, vừa quan sát quan sát khuôn mặt băng giá của ông anh nhà mình.
Được rồi, lại đúng lúc xui xẻo.
Cô vừa ăn một miếng, Diệp Gia Kỳ lặng lẽ đá Hoắc Tư Dương dưới gầm bàn, cố gắng tìm một chủ đề để hóa giải bầu không khí đang đông cứng lại.
"Này, Hoắc Tư Dương, trước đây anh từng nhắc Thương Diễm với em, còn nhớ chứ? Có phải anh ta chưa có bạn gái không?"
Hoắc Tư Dương nhíu mày, giọng điệu có hơi chua: "Người ta có bạn gái hay không thì liên quan gì đến em?"
Diệp Gia Kỳ vờ như không nge thấy giọng điệu chua chua này của anh, cô nghiêm túc nói: "Không phải, hôm nay ở dưới lầu công ty em nhìn thấy anh ta đến đón chị Tri Ly tan làm, em mới tự hỏi liệu hai người bọn họ có lén yêu đương hay không thôi."
Nghe vậy, con ngươi Hoắc Tư Dương lập tức giãn ra, anh theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn xem người bên cạnh có biểu cảm gì.
Diệp Gia Kỳ hoàn toàn không cảm giác được nguy hiểm đang tồn tại, tiếp tục hào hứng nói: "Lúc trước, lúc mà em tám chuyện với chị Tri Ly, em cảm thấy hình như chị ấy đang yêu....."
Cô còn chưa nói xong đã bị người ở đối diện lạnh lùng cắt ngang.
"Bớt lo chuyện bao đồng đi. Ăn xong chưa?"
Diệp Gia Kỳ liếc nhìn sắc mặt của Phó Bắc Thần, cô cũng không biết mình chọc trúng anh cái gì, cô phản xạ có điều kiện, lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng mà, nửa phút sau, người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy, anh cầm áo vest lên rồi đi ra ngoài.
Diệp Gia Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu, còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra: " Anh, anh đi làm gì vậy?"
Bước chân của Phó Bắc Thần không dừng lại, anh cũng không quay đầu, nói: "Tối nay để Hoắc Tư Dương đưa em về."
Từ nhà hàng về đến nhà đã gần chín giờ.
Chuyện đầu tiên mà Khương Tri Ly làm là vào bếp xem thử xem có gì ăn không, buổi tối bị dày vò như vậy, cô cũng không ăn được mấy miếng, bây giờ đói bụng đến nỗi da bụng dính vào da lưng.
Xui xẻo là tủ lạnh lại trống trơn, ngay cả sủi cảo đông lạnh cũng không có.
Bất đắc dĩ, Khương Tri Ly đành phải mở app đặt đồ ăn mang về, trong lúc đợi thì cô đi tắm.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, cô vội vàng đứng dậy ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, nhìn thấy rõ người đang đứng bên ngoài, Khương Tri Ly giật mình, cô định đóng cửa lại.
Nhưng mà, người ngoài cửa lại nhanh hơn một bước, trực tiếp giơ tay lên ngăn lại.
Sợ kẹp trúng tay anh, Khương Tri Ly dứt khoát bỏ cuộc, cô vừa tức giận vừa buồn cười hỏi anh: "Phó tổng, anh đây là tự ý xông vào nhà dân."
Vẻ mặt Phó Bắc Thần vẫn bình tĩnh, anh thản nhiên bước vào, không hề chột dạ.
Sau đó, "Ầm" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Khương Tri Ly bị dáng vẻ ung dung bình tĩnh này của anh chọc giận, còn không đợi cô thực hiện các biện pháp cưỡng chế đuổi anh ra ngoài thì đã bị anh đè lên tường.
Anh dùng tư thế hết sức mạnh mẽ giam cầm cô, Khương Tri Ly ngay cả tránh đi cũng tránh không kịp, chỉ có thể bất động.
Hơi thở thuộc về anh trong chốc lát vây chặt lấy cô, hơi thở của anh phả vào tai cô, hương thơm lành lạnh xâm nhập vào khoang mũi, toàn thân Khương Tri Ly lập tức cứng đờ.
Cũng không biết là do cô đang giận, hay là vì tư thế này mà mà nhịp tim của cô lại tăng nhanh.
Một giây sau, giọng nói của Phó Bắc Thần từ bên trên vang lên.
"Ngày hôm qua còn mặc áo sơ mi của anh vào thư phòng của anh, hôm nay đã trở mặt không nhận người rồi à?"