Khúc Hạ lại không muốn Chu Luân giúp mình nên đã từ chối khéo, viện lý do là cái này cậu có thể lo được. Chu Luân thấy cậu kiên quyết quá nên đành gật đầu đồng ý.
Chu Luân cầm điện thoại suy nghĩ một lát, khóe môi không nhịn được cong lên làm bà Lan Chi ngồi bên cạnh rùng mình, da gà da vịt nổi lên cả lớp. Chu Luân thấy mặt mẹ mình xanh mét thì nghĩ bà lại chơi trò nhịn ăn giảm cân nữa rồi. Chu Luân cau mày cằn nhằn: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có nhịn ăn giảm cân nữa. Ba đã bao nhiêu tuổi rồi, đâu có còn quan trọng ngoại hình nữa."
"Hả? Mẹ biết rồi. Con mau lăn về phòng đi, nhìn thấy con là mẹ nhức đầu." Bà Lan Chi giả vờ đoan trang nâng tách uống trà. Chu Luân cằn nhằn vài câu nữa mới trở về phòng. Người làm bỗng khom lưng chào cậu hai về nhà. Chu Thanh Tuấn ngạc nhiên: "Mẹ đang làm gì thế?"
Thấy thằng con cả của mình về, bà ngoắc tay kêu đối phương ngồi xuống: "Hình như... mùa xuân của thằng út về rồi."
"Hử? Không phải là cái cô Tố Tố gì đó chớ? Thằng út hết người chọn rồi hay sao mà chọn cô đó vay?"
"Hình như không phải."
"Ai cũng được, miễn không phải là Tố Tố là được. Người như Tố Tố chỉ thích hợp làm bạn, không hợp chung sống lâu dài đâu."
"Chắc mẹ phải điều tra xem người kia là ai mới được. Lỡ mà Tố Tố phiên bản thứ hai thì khổ cho thằng út." Lan Chi phu nhân bóc vỏ quả nho rồi đưa vào miệng nhai, tư thế ăn nho vô cùng tao nhã.
Thanh Tuấn nghe không phải là Tố Tố thì anh hài lòng. Thanh Tuấn cười mỉm: "Mẹ muốn làm gì thì làm, miễn mẹ vui là được."
Có được câu trả lời của con cả, Lan Chi phu nhân vô cùng hài lòng, bắt đầu thầm tính toán tìm hiểu người Chu Luân để ý tên họ là gì.
Khúc Hạ không hề hay biết mình sắp gặp được nhân vật lớn, tâm trí cậu vẫn đặt trên chuyện đi tìm quần áo.
Cậu không có nhièu tiền thuê trang phục, còn phải để dành làm MV nữa. Đi gặp nhà thiết kế thời trang để bàn chuyện hợp tác càng không thể. Đã có người từ chối cậu rồi. Đa phần các nhà thiết kế chỉ cho các ngôi sao nổi tiếng mượn đồ mà thôi, còn dân cóc nhái không mấy tiếng tăm như cậu không mang lợi ích gì về cho họ nên họ không cần. Càng nghĩ Khúc Hạ càng rầu.
Khúc Hạ thấy tóc mình quá dài rồi nên quyết định đi cắt ngắn.
Cậu tuy là ca sĩ nhưng cuộc sống không khác người dân bình thường là mấy, đi cắt tóc cũng chỉ tìm tiệm nhỏ, một lần cắt chỉ tốn có mấy chục ngàn, không phải như Chu Luân hay Ân Vũ vào salon hạng sang, hoặc có stylist riêng cho mình.
Khúc Hạ tay xác nách mang, vừa đi vừa hát vu vơ vài câu. Tóc cắt ngắn mát mẻ vô cùng. Cậu cảm thấy cuộc sống lại tươi sáng hơn một chút.
Đúng lúc này, chỗ đên giao thông có một người phụ nữa ăn mặc sang trọng, một tay xách giỏ đồ siêu thị, tay còn lại cầm điện thoại, không biết bên kia điện thoại nói gì mà đôi mày người phụ nữ đó cứ nhíu lại.
Nếu có Chu Luân ở đây, hắn sẽ nhận ra người phụ nữ đó là mẹ hắn.Lan Chi phu nhân quát người bên kia điện thoại rồi sải bước chân đi vội vàng. Khúc Hạ nhìn thấy một chiếc ô tô từ ngã ba rẽ trái, đúng lúc người phụ nữ kia băng qua đường. Khúc Hạ hét lên.
"Coi chừng!"
Cũng may chân tay cậu dài, kịp thời kéo người phụ nữ kia vào lề. Chiếc ô tô đen tuýt còi vài cái rồi phóng như bay trên đường. Khúc Hạ chửi thầm trong lòng, buổi trưa đường vắng không có nghĩa là muốn chạy sao thì chạy chứ.
Lan Chi phu nhân kinh hãi một lúc mới hồi thần. Bà thở phào một cái, cứ mãi nói chuyện điện thoại nên suýt nữa quên là đang băng qua đường.
"Cô không sao chứ?" Khúc Hạ hỏi thăm.
"Cảm ơn con. Cô không sao, chỉ là..." Bà nhìn mớ trái vải bị ô tô cán bẹp hết rồi. Bà thở dài: "Ài, định mua ít vải về cúng mà cán bẹp hết rồi."
Lan Chi phu nhân dịu dàng vỗ tay Khúc Hạ. Trước mắt bà là một cậu trai ưa nhìn, vóc dáng cao nhưng do khung xương nhỏ nên trông Khúc Hạ không khác gì mấy bé sinh viên năm nhất. Đôi mắt sáng ngời, hàng mi cong cong, trong mắt như có chứa sao sáng lấp la lấp lánh, càng nhìn càng muốn nựng cho một phát.
Ai như mấy thằng con của bà, lớn lên thịt chắc xương cứng, sờ vô không mềm mại chút nào.
Khúc Hạ nghe thấy bèn lấy ra một túi vải thiều: "Ờm... con cũng có mua ít vải, con tặng cô..."
"Ấy đâu được. Phiền con quá, để cô quay lại siêu thị được rồi."
"Không sao. Con mua hơi quá tay nên tặng cô một ít."
Dưới sự nhiệt tình hơi quá của Khúc Hạ, bà đành nhận số vải kia.
"Vậy để cô gửi tiền lại cho con."
Bà mở ví, thấy mấy tờ xanh xanh thẳng băng trong ví, cậu lập tức chối từ: "Ấy ấy, cô không cần trả đâu. Cái này không có nhiêu hết."
"Nhưng cô..."
"A, con xin lỗi, con đi trước nha. Cô đi đường cẩn thận nha. Con xin phép."
Cậu không để cho Lan Chi phu nhân phản ứng đã chạy đi trước. Bà nhìn theo hướng Khúc Hạ vừa đi, bật cười một tiếng.
Hm... cậu thanh niên này... thế mà không thấy người sang bắt quàng làm họ? Bà là ai, loại người nào mà bà không gặp qua? Coa người thành thật giúp đỡ người khác, nhưng khi thấy đối phương có tiền thì vịn cớ ấy để được trả ơn. Có người thông minh hơn, giả vờ từ chối nhưng lần sau sẽ tìm cơ hội tiếp cận. Điển hình là Tố Tố.
Không biết Lan Chi phu nhân suy nghĩ gì mà bật cười. Không lâu sai có một chiếc Audi chạy đến, bà mở cửa xe tiến vào.
Hi vọng cái người bí ẩn mà thằng con mình thích giống cậu trai kia.
Cũng không biết có phải do cậu làm việc tốt mà được ông trời ban thưởng cho cậu hay không. Không bao lâu có một thương hiệu thời trang đến tìm cậu.
Thương hiệu thời trang này rất lạ, chứng tỏ chưa có mặt trên thị trường, vì thế quy mô quảng bá cũng nhỏ. Thương hiệu đồng ý cho Khúc Hạ mượn quần áo, thù lao là Khúc Hạ phải chụp một bộ ảnh gồm 30 tấm quảng bá thời trang hè của họ. Khúc Hạ xem xét kỹ lưỡng, thương hiệu mới xuất hiện nên không ai biết nhưng phong cách làm việc rõ ràng đâu ra đấy, có mã số thuế, đăng ký thương hiệu đàng hoàng, vả lại một bộ ảnh thù lao cũng không có gì quá đáng, vì vậy cậu đồng ý ký hợp đồng.
Bốn giờ chiều ngày diễn ra sự kiện, Chu Luân mang kính đen, đội nón đen, mang khẩu trang đen, vô cùng bá đạo nhấn muốn hư chuông cửa nhà Khúc Hạ. Lúc Khúc Hạ mở cửa thì có một nhóm người xông vô nhà, suýt nữa Khúc Hạ la có cướp.
Khúc Hạ trừng mắt oán trách Chu Luân. Chu Luân giả vờ như không thấy, thành công đem con người ta chải chuốt ăn mặc đàng hoàng nhét vào xe rồi thì cậu muốn làm gì làm, hắn không quan tâm. Khúc Hạ nghiến răng, nhớ lại đám stylist do Chu Luân mang đến xông vào nhà mình không khác gì dân xã hội đen.
"Người ngoài không biết còn tưởng em là gà nhà của anh nữa đấy." Khúc Hạ nói.
"Tôi gọi điện mấy lần rồi mà em không bắt máy nên chỉ còn cách đó thôi. Em đến trễ thì người mất mặt là tôi đấy."
"Anh không tin em đến vậy sao?"
Chu Luân mỉm cười: "Đến rồi, xuống thôi."
Chu Luân mở cửa xe xuống trước. Toàn bộ phóng viên chụp ảnh đều chĩa camera về hướng hắn. Hắn bước lên thảm đỏ, lập tức chụp ảnh làm nhiệm vụ, ánh đèn plash sáng choang muốn mù hai mắt. Chu Luân chỉ nhếch môi cười, đứng ở thảm đỏ như đợi ai đó.
"Chu Luân chồng yêu, nay chồng đẹp trai quá."
"Trời ơi, vest đen là cực phẩm!!"
"Luân ơi em yêu anh!!"
Fan bên ngoài dây giăng gào thét điên cuồng. Mấy tấm banner có hình Chu Luân giơ lên, còn có lighstick đủ sắc màu vung vẩy thu hút sự chú ý của hắn. Chu Luân bật cười, mọi góc đều được máy ảnh chụp lại.
Chu Luân đợi hồi lâu không thấy Khúc Hạ xuống nên bước đến mở cửa xe, đúng lúc Khúc Hạ chồm người ra ngoài, cậu bị hụt chân suýt té, cũng may là Chu Luân đỡ kịp.
"Em ngủ quên trên xe hay sao vậy?"
"Cái cửa xe của anh mở không được! Cửa xe khi dễ người ta vừa vừa thôi chứ!" Khúc Hạ cằn nhằn.
Ánh sáng đèn chớp liên tục làm Khúc Hạ có chút đau mắt. Bên ngoài có nhiều người hét lên sung sướng, loáng thoáng cậu nghe có ai đó nói họ mặc đồ đôi kìa, đẹp quá.
Đây vốn đâu phải đồ đôi. Kiểu dáng hai người mặc khác nhau hoàn toàn. Khúc Hạ mặc vest trắng, trên cổ thắt nơ, còn có viên ngọc xanh đính lên. Cổ tay áo có đai trắng trang trí, dưới quần cũng có đai mềm rũ xuống, bao tay trắng, lại thêm kiểu tóc được cắt gọn và vuốt keo tạo hình, nếu lúc trước cậu là bạch mã hoàng tử từ trong truyện bước ra thì bây giờ cậu không khác gì thiên sứ đáng yêu trắng mềm mềm. Trái lại Chu Luân mặc vest đen có viền và hoa văn bằng chỉ bạc, mỗi bước đi hoa văn ánh bạc trông yêu nghiệt làm sao.
Nhòn thế nào thì hai người cũng giống hắc bạch hoàng tử. Chắc chắn tạo hình này sẽ làm cho fan couple có hứng thú viết truyện motip một người ở thiên giới, người còn lại là chủ nhân hô phong hoán vũ ở ma giới.
Khúc Hạ nhìn thấy máy quay máy chụp nên có chút lúng túng, Chu Luân nói nhỏ.
"Đi thôi."
Họ đến backdrop tạo dáng chụp hình. Nếu cậu không đi chung với Chu Luân thì chưa chắc có người chụp hình. Khúc Hạ nhìn thấy Hân Thi và Yến Hà đang cầm máy ảnh chen vào đám đông, tìm vị trí đẹp để chụp hình. Khúc Hạ che miệng cười, bất ngờ có ai đó nắm cầm cậu nâng lên.
"Đang cười gì đấy?"