Đôi mày Chu Luân cau lại.
Đừng có nói là đứa nhỏ này thích hắn rồi nhé. Chu Luân lại nhớ đến dòng tự sát của cậu viết, trong lòng hắn đột nhiên có ý nghĩ, liệu có phải việc đó liên quan đến hắn hay không.
Hắn biết fan ship hắn với Tố Tố, có thể nói ai cũng cho rằng hắn với Tố Tố là real love, nhưng thực tế chỉ có người trong cuộc mới biết, hắm với Tố Tố chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn học cũ và đồng nghiệp mà thôi. Có khi nào đứa nhỏ này cũng nghĩ hắn với Tố Tố là thật nên mới đau khổ tới mức quyên sinh hay không? Mà hắn không phải là người hay ảo tưởng, cần phải xem lại chuyện này có phải xuất phát điểm từ hắn hay không.
Mỗi người ôm tâm trạng riêng chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài trời vẫn mưa, nước mưa đập vào cửa sổ, rơi trên tán lá rồi đua nhau chảy xuống cống. Thi thoảng có vài chiếc xe hơi lao nhanh, rẽ nước khiến nước bắn lên lề đường.
Điều hòa vẫn chạy, hơi mát nhè nhẹ lành lạnh dễ ngủ, ấy thế mồ hôi trán Khúc Hạ vẫn tuôn. Đôi mày cậu càng ngày càng nhíu chặt. Nắm tay siết chặt lấy chăn, cậu khó chịu quay đầu sang chỗ khác.
Khúc Hạ nằm mơ thấy đạo diễn Lý Bửu như sói đói cứ nhào lên người mình. Mặc kệ Khúc Hạ kêu gào thế nào cũng không có ai nghe thấy. Cậu nhìn thấy Lý Bửu ném cậu ra ngoài, người đi đường nhìn thấy tụ tập bàn tán chỉ trích cậu. Đột nhiên Lý Bửu xé quần áo cậu, sau đó cưỡng ép cậu dạng chân ra. Lý Bửu vừa chửi vừa cưỡng bức cậu ngay trên phố, Khúc Hạ chống trả nhưng Lý Bửu không khác gì con gấu, gã tát cậu một cái đến bật máu môi. Người đi đường không ai giúp cậu, còn chỉ trích nói cậu là đồ điếm, vì ế show kém nổi tiếng mà nhảy lên giường người khác.
Nơi đó thật đau đớn như muốn xé cậu ra làm hai. Chợt cậu nghe tiếng lách tách của máy ảnh. Đám paparazi xuất hiện rồi!
"Đừng chụp... làm ơn... tha cho tôi..."
Chu Luân bị tiếng thều thào nức nở của Khúc Hạ đánh thức. Hắn phát hiện Khúc Hạ toàn thân đổ mồ hôi, tay run rẩy siết chặt chiếc chăn. Chu Luân đánh thức cậu: "Hạ, Hạ, dậy, có sao không?"
"Đừng! Đau lắm! Không muốn! Xin anh... đừng mà... hức hức..."
Chu Luân bối rối khi thấy Khúc Hạ vùng ra, tay chân huơ loạn xạ, dường như đang cố đẩy hay đánh ai đó. Chu Luân biết đối phương đang gặp ác mộng nên định kêu cậu tỉnh dậy, đúng lúc Khúc Hạ hất . Truyện Quan Trường
Chu Luân ra, ngón tay hắn sượt qua má cậu.
Nóng quá.
Chu Luân sờ trán đối phương, phát hiện trán cậu vô cùng nóng.
"Sốt rồi?"
Chu Luân vỗ vỗ hai má Khúc Hạ: "Hạ, mau tỉnh, em sốt rồi!"
Khúc Hạ giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, tầm mắt dừng lại trước gương mặt quen thuộc của người đàn ông kia, cậu khóc nấc, hai tay che kín mặt: "Đừng lại đây, tôi sẽ không tiếp cận Chu Luân nữa đâu. Xin hãy cho tôi một đường sống đi! Tha cho tôi đi, tôi hứac sẽ không lại gần anh nữa đâu!"
Chu Luân ngỡ ngàng.
Khúc Hạ khóc nấc, miệng huyên thuyên xin hứa sẽ không đeo bám Chu Luân nữa, xin Chu Luân chừa cho cậu một con đường sống đi, cậu không thể gắng gượng được nữa, cậu sẽ rời khỏi giới showbiz này mà. Chu Luân ngỡ ngàng, chết trân không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ngay sau đó hắn lại vỗ vào tay Khúc Hạ.
"Tỉnh tỉnh! Khúc Hạ."
Khúc Hạ dần dần ý thức được mình đang ở đâu, cậu ngơ ngác nhìn Chu Luân. Hắn hỏi: "Em bị sốt rồi, thuốc để đâu?"
"Để ở... hộc tủ dưới tivi..."
Chu Luân che mắt cậu: "Nhắm mắt lại đi, tôi đi lấy thuốc."Khúc Hạ vẫn chưa hoàn hồn, không phân biệt được đây là mơ hay hiện thực. Lý Bửu cưỡng hiếp cậu, người đi đường mắng cậu thứ đĩ điếm đeo bám Chu Luân. Mặc kệ cậu van xin như thế nào, hứa sẽ tránh xa Chu Luân nhưng không một ai nghe cậu nói.
Chu Luân cầm theo ly nước nóng lẫn thuốc đi vào, lần nữa gọi cậu dậy: "Mau dậy uống thuốc."
Khúc Hạ như con rối, ngồi dậy uống thuốc, sau đó nhắm mắt lại ngủ. Không lâu sau cậu mở mắt nhìn Chu Luân. Hắn xoa đầu cậu: "Mau ngủ đi."
Ác mộng thật đáng sợ, ngay cả thuốc an thần cũng không có tác dụng, khiến cậu phải choàng tỉnh giữa đêm.
Dường như tác dụng thuốc an thần vẫn còn, không bao lâu sau Khúc Hạ đã chìm vào giấc ngủ. Chu Luân sờ trán thấy nóng hổi, hắn bèn lấy khăn vắt nước đắp trán cậu.
Khúc Hạ hoàn toàn không biết Chu Luân suốt đêm chăm sóc cho mình. Lúc sáng Chu Luân có gọi cậu dậy một lần để khóa cửa. Hôm nay hắn phải tới công ty kiểm tra một số thứ. Khúc Hạ vỗ vỗ cái đầu nặng trịch của mình.
"Nhớ ăn sáng rồi uống thuốc."
"Ừm, em biết rồi. Anh dặn đi dặn lại mấy lần rồi đấy."
Chu Luân đẵn đo một lát mới ra khỏi nhà. Hắn về nhà thay quần áo rồi mới đến công ty, trong lúc đó Khúc Hạ mệt mỏi leo lên giường ngủ tiếp.
Hôm qua cậu thay quần áo sơ sơ, sau đó vào phòng thu âm tranh thủ cho kịp deadline, mà phòng thu âm cậu hay bật điều hòa số nhỏ nhất, nếu không phòng sẽ nóng như lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, cộng với chuyện tối cậu gặp ác mộng, ai mà ngờ có thế cậu cũng bị sốt.
Hiện giờ cậu chỉ muốn ngủ thôi, ngủ sẽ không khó chịu, sẽ không bị đau đầu nữa.
Lúc Chu Luân đến công ty, vừa vào phòng đã gọi trợ lý lên.
"Sếp, có chuyện gì ạ?"
"Cậu mua ít cháo với thuốc sốt, mang đến địa chỉ này giúp tôi."
Nói xong Chu Luân mang theo laptop đi vào phòng họp. Trợ lý ngáo ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra: "Tự nhiên bữa nay sếp diễn vai nam thần chu đáo vậy cà?" Trợ lý cầm tờ giấy lật qua lật lại mấy lần: "Mà này là địa chỉ của ai vậy cà?"
Hai mắt trợ lý sáng rực: "Người yêu bé nhỏ của sếp? Mà ai vậy ta? Tố Tố? Tố Tố là couple real nhất với sếp mà? Chắc là cổ rồi."
Trợ lý vui vẻ cầm tờ địa chỉ rời đi.
Khúc Hạ đang uể oải thì có người nhấn chuông. Cậu cũng lười ngồi dậy, cứ để mặc người ngoài kia. Nhưng chuông cứ reo mãi cũng phiền, cậu đành miễn cưỡng ra mở cửa.
Trợ lý mang tâm lý hồ hởi chuẩn bị gặp nữ thần Tố Tố, ai ngờ người mở cửa là một người thanh niên tóc tai rối bời. Trợ lý nghi hoặc, đây có phải là tình nhân nhỏ của sếp không vậy?
"Ờ... cái này là của người tên Chu Luân gửi."
Khúc Hạ nhận cháo với thuốc: "Cảm ơn."
Khúc Hạ mệt mỏi đóng cửa lại, để trợ lý trơ trọi đứng ngoài cửa.
Người trong nhà này là ai vậy? Trợ lý chưa gặp qua lần nào cả, chắc không phải là tình nhân của sếp đâu.
Trợ lý – fan chèo couple real love Chu Luân Tố Tố tự an ủi bản thân mình rồi rời đi.
Khúc Hạ đang mơ màng ngủ, chợt có tiếng chuông điện thoại reo. Khúc Hạ đành bắt máy. Bên kia là giọng nói ấm áp truyền cảm của Chu Luân: "Nhớ ăn cháo rồi uống thuốc đấy, phải giữ giọng của mình cho tốt nghen."
"Ừm, em biết rồi." Khúc Hạ khẽ cười.
Giọng cười rất nhỏ, như măng cụt của mèo khều khều bắp chân. Nhắc đến chân hắn lại nhớ tới đôi chân mượt mà của Khúc Hạ, Chu Luân cau mày khó chịu, bên dưới của hắn đột nhiên trướng trướng.Mà hắn cau mày thì toàn bộ nhân viên trong phòng im thin thít.
Trưởng phòng maketing đang nói nửa chừng cũng im bặt, cô đang suy nghĩ coi lúc nãy mình lỡ có nói cái gì sai không. Rõ ràng là không mà.
Hắn nhận ra mọi người đột ngột im lặng, Chu Luân nghi hoặc nhìn mọi người hỏi: "Sao tự nhiên im lặng vậy, tiếp tục đi."
Trưởng phòng maketing thở phào.
Đợi nhân viên báo cáo công việc xong, hắn hỏi một câu: "Nếu công ty chúng ta mở rộng tìm và bồi dưỡng ca sĩ thì sao? Mọi người thấy thế nào?"
Chu Luân bận bịu công việc ở công ty đến sáu giờ tối mới được thả ra. Hắn bảo trợ lý tan ca, tự mình lái xe về nhà. Nhưng hắn không phải về nhà mình mà là đến nhà Khúc Hạ.
Lúc Khúc Hạ mở cửa, Chu Luân thấy cậu vẫn còn trong trạng thái lơ mơ buồn ngủ. Cháo và thuốc để trên bàn cũng không đụng đến.
Hắn nhớ lời cầu xin tối hôm qua, cậu hứa sẽ không đeo bám Chu Luân nữa, nhưng có cần tuyệt thực thế không.
"Sao không ăn rồi uống thuốc? Em định nuôi bệnh sao?"
Khúc Hạ cười không trả lời, mi mắt đã cụp xuống trông như muốn ngủ tiếp. Chu Luân nhíu mày, ngủ từ sáng đến giờ rồi, vẫn còn muốn ngủ à?
"Anh đừng lo, em ngủ một ngày là hết bệnh ngay."
"Từ sáng đến giờ không ăn uống làm sao chịu nổi?"
Khúc Hạ buột miệng: "Nhằm nhò gì. Lúc trước em những ba ngày không có cơm ăn chỉ uống nước cầm hơi vẫn còn sống được. Mới một ngày thôi mà, còn trụ được..." Khúc Hạ lầm bầm, giọng nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào cơn mê man lần nữa. Chu Luân ngỡ ngàng.
Ba ngày chỉ uống nước cầm hơi. Là khi nào? Rốt cuộc ngày trước cậu đã trải qua những chuyện gì vậy?