Kiểu phương pháp thử nghiệm độ ấm này tựa như đã cho Chu Tự Thâm một ý tưởng mới. Chẳng qua chỗ này cũng không tiện lắm, vì thế bọn họ cần phải thay đổi một nơi khác càng thích hợp hơn.
Nghĩ đến mấy thứ này, anh chợt thay đổi sang bộ dáng thầy giáo nghiêm túc.
Sau khi thử hết mấy vị trí, anh đổi sang dùng một ‘công cụ’ khác đó là trực tiếp dùng tay, như vậy sẽ càng có cảm giác thâm nhập trực quan.
Ngón tay quá quắt tìm được điểm đích, anh kiên nhẫn tiếp tục đẩy mạnh như học sinh thời nay cố sức nhét ngón tay vào miệng ống nghiệm để chạm đến chất lỏng sóng sánh bên trong vậy.
Dây thần kinh trong đầu căng chặt, tựa như hô hấp rối loạn cũng có thể làm ảnh hưởng đến nó.
Gió lạnh ngoài cửa cuốn lại thành từng đợt lách qua khe cửa hở chưa đóng, mạnh mẽ ồ ạt tiến vào phòng, chiếm cứ toàn bộ không gian ấm áp trong nhà. Cuối cùng, độ ấm trong ngoài hoàn toàn hòa lẫn vào nhau.
Khương Gia Di không nhịn được co rúm người, lông mi run rẩy. Ngọn gió như muốn thổi bay giọt nước long lanh bên khóe mắt. Cô liên tưởng đến câu nói anh nói với mình hôm qua, câu tiếng Anh được viết trên món ‘đồ chơi’ kia.
Anh lại làm được một lần nữa.
Chỉ cần anh muốn, chắc chắn có thể làm được.
…
Cuối cùng, tất cả những ý nghĩ xẹt qua đầu, Chu Tự Thâm đều thử mỗi cái một lần.
Sau khi kết thúc, anh đứng dậy đi đóng cửa sổ. Khe hở đóng lại, cơn gió kêu gào bên ngoài cũng chịu dừng tàn sát bừa bãi.
Khương Gia Di vẫn còn sợ hãi nên tinh thần tập trung cao độ. Hậu quả của việc chịu sự kích thích cao độ chính là cực kỳ mệt mỏi khi được tha bổng, cũng khiến cho cả người cô nhũn ra như một vũng nước.
Nếu không phải nhớ ra còn phải nhắn Wechat báo cáo tình hình thực tập cho bố mẹ thì có khả năng cô sẽ ngã ra giường mà ngủ mất.
“Lấy điện thoại cho em”. Cô nhắm nghiền hai mắt, quơ tay chỉ lung tung.
Anh đưa điện thoại di động cho cô.
Sau khi hồi phục tinh thần, Khương Gia Di thoải mái thả lỏng lăn vào trong chăn, cũng là phía lăn thẳng vào lồng ngực Chu Tự Thâm, dựa vào lồng ngực anh.
Bỗng nhiên, dường như ý thức được điều gì đó, cô cựa mình muốn lăn khỏi vòng tay anh.
Cánh tay anh lại vòng tay ôm cô kéo trở lại, tấm lưng cô lại dán vào lồng ngực anh một lần nữa.
Chu Tự Thâm cúi đầu, anh hôn một đường từ vành tai xuống cổ cô như muốn an ủi.
…
Ngày thực tập đầu tiên, cả ngày lẫn đêm đều cực kỳ phong phú.
Đêm nay, Khương Gia Di ngủ rất mê man, điểm tốt của một giấc ngủ sâu chính là đem lại tinh thần rất tốt. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cả người cảm giác ngập tràn năng lượng.
Lúc xuống giường xỏ dép, cô không nhịn được phải duỗi tay duỗi chân.
Chẳng lẽ quen rồi sao? Hình như bây giờ eo và chân cũng không đau nữa…
Đại khái cô không biết giấu cảm xúc nên vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu Tự Thâm nhìn mình cười như có như không.
Lông tơ sau lưng dựng ngược, cô cười khô khốc: “Sao vậy? Sao lại nhìn em như thế?”
Anh không nói chuyện, giơ tay xoa đỉnh đầu cô, nhắc nhở cô đi rửa mặt thay quần áo, sau đó xuống lầu ăn sáng.
Khương Gia Di lập tức gạt chuyện vừa rồi ra khỏi đầu, xỏ dép lê đi vội vào phòng tắm.
…
Để đón Giáng sinh, công ty đã trang hoàng khí thế trước một ngày, đặc biệt là đại sảnh ở tầng một, những chỗ cần trang trí rất nhiều. Đến chiều, quầy lễ tân còn đi khắp nơi mượn người. Đề tài nói chuyện phiếm của mọi người cũng chẳng khác nhau là mấy, hoặc là hỏi đối phương có kế hoạch gì vào đêm Giáng sinh, hoặc hẹn nhau tối nay tìm chỗ đi ăn mừng.
Hôm nay là thứ sáu, vừa hay mai không phải đi làm.
Buổi sáng, vừa bước vào phòng Nhân sự, Khương Gia Di nhìn thấy Cao Tranh phiền muộn dựa lưng vào ghế ngồi, miệng lẩm bẩm.
“Chị Tranh, chị làm sao vậy?” Cô khó hiểu bước qua đó.
Chẳng lẽ công việc có gì khó giải quyết sao?
Cao Tranh thở dài: “Chị hối hận, hôm nay phải mặc áo nhung đỏ đến mới đúng”.
“Để hợp không khí Giáng sinh ạ?”
“Không phải, để hưởng ít may mắn khi rút thăm giải thưởng lớn”.
“Giải thưởng lớn?”
“Vừa rồi chị Thư Nghi nói với chị, chính miệng Chu tổng nói muốn chuẩn bị thêm mấy phần quà”. Cao Tranh quay đầu lại, tỏ vẻ bí mật, hai mắt sáng ngời: “Nói là quà nhưng thực chất đều là tiền thưởng. Chị là người phàm tục, chỉ thích kiểu khen thưởng thô nhưng thật này thôi”.
Khương Gia Di ngẩn người, tò mò hỏi: “Cao nhất là bao nhiêu?”
“Chắc cũng có liên quan đến thưởng cuối năm, lá thăm là bội số nhân thưởng, hơn nữa hệ số nhân khác nhau, hoàn toàn phải dựa vào may mắn”.
“Oa, phương thức khen thưởng này thú vị thật đấy”. Nghe vậy, Cao Tranh dở khóc dở cười: “Gia Di, có phải em đặt trọng tâm sai rồi không? Quan trọng đâu phải là cơ chế khen thưởng? Không, tiền mới quan trọng kìa!”
“Thực tập sinh cũng không có thưởng cuối năm này mà”. Khương Gia Di cười khanh khách, nói: “Dù sao thì hôm nay em cũng không dùng đến, vận may của em cho chị cả đấy, chúc chị rút được phần thưởng này”.
“Mượn lời may mắn của em”. Cao Tranh chân thành chắp tay trước ngực.
Hà An phía đối diện nghe câu chuyện của hai người bèn lẳng lặng bĩu môi.
Đến thời gian phát trà chiều, các bộ phận đã phát quà Giáng sinh cho nhân viên… túi giấy màu đỏ chứa đầy chocolate, quả bình an* và phiếu mua sắm.
* 平安果 Quả bình an: là quả táo đỏ khắc/dán chữ ‘bình an’, được người Trung Quốc sử dụng tặng nhau vào Giáng sinh. Quả táo đồng âm, cùng chữ với ‘bình an’.
Chẳng qua là so bì với thưởng cuối năm thì món quà nhỏ này kém cỏi hơn rất nhiều.
Khắp ngõ ngách trong công ty không khí vừa thấp thỏm vừa chờ mong.
Cho dù chỉ là tăng gấp đôi thì thưởng cuối năm này cũng là một món hời đáng kể, đó là chưa nói đến đây còn là chiếc bánh trên trời rơi xuống.
Kết quả là Cao Tranh…
Cô không ngờ mình lại trúng thật.
Kết quả rõ rành rành trước mắt nhưng cô còn không dám tin, giây tiếp theo quay sang ôm chầm lấy Khương Gia Di, nhất quyết không chịu buông: “Aaaaaaa, em đúng là thần may mắn!”
Khương Gia Di cũng ngây ngốc, nghe thấy lời này của Cao Tranh bèn cười rộ lên: “Em chỉ thuận miệng nói thôi mà, là do chị may mắn đấy”.
“Không không không, rõ ràng là em cho chị vận may của em!” Cao Tranh ôm ngực hít sâu: “Xưa nay chị rút thăm trúng thưởng trên weibo mà còn chẳng trúng bao giờ. Thật ra chị cũng nghĩ rút thăm này chẳng đến lượt mình, nào ngờ hôm nay đổi vận trúng rồi, chị còn chưa mặc bộ áo nhung đỏ mới mua nữa kìa!”
Những người khác trong phòng cười ầm ĩ, sôi nổi trêu chọc Cao Tranh mời cả hội ăn cơm, mọi người còn nói muốn xin ít vận may của Khương Gia Di.
Hà An thấy thế, cười nói: “Gia Di, sớm biết cậu sẽ đem lại may mắn cho mọi người trong bộ phận mà, nói không chừng còn có mấy người nữa của bộ phận Nhân Sự trúng nữa đó”.
Thư Nghi nhướng mày, đột nhiên cười: “Em đang gây thù chuốc oán cho em ấy à, vận may này không đủ chia cho toàn bộ người trong phòng Nhân sự đâu”.
“Đều là lời nói đùa thôi, sao lại cho là thật”. Nghiêm Hồng xua tay: “Công ty cũng không chỉ có mỗi phòng chúng ta, không thể gom hết điều tốt về chỗ mình được”.
Mọi người phụ họa sôi nổi, Khương Gia Di cũng gật đầu cười, ánh mắt lơ đãng lướt qua Hà An, bắt trọn biểu cảm xấu hổ của cô ấy.
…
Sắp đến giờ tan làm, mọi người đều nhận được một email, để tất cả biết được mình đã rút trúng tâm nguyện của ai và rốt cuộ tâm nguyện của đối phương là gì.
Mỗi người đều có một mã số, tâm nguyện của mỗi người cũng đánh số. Một phần mềm sẽ xáo trộn những con số này lên rồi ghép ngẫu nhiên với nhau. Nhân viên lâu năm đều quen thuộc với trò này, mở email ghi nhớ nội dung xong thì xách túi ra về. Nhưng những nhân viên mới nhận chức thì tụm năm tụm ba hỏi han xem mọi người rút được cái gì.
Khương Gia Di nhìn quanh một vòng, xác nhận không ai loanh quanh gần mình mới hồi hộp quay đầu lại, click mở email duy nhất chưa đọc.
Nội dung email xuất hiện, chỉ có hai dòng chữ ngắn gọn:
[Giáng sinh vui vẻ!
Bạn rút được tâm nguyện số 103, bấm vào để xem chi tiết]
Cô click chuột lần nữa.
[Z tiên sinh muốn ‘Một buổi hẹn hò’, bạn nhớ giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện nhé ~]
Khương Gia Di sửng sốt.
Để tiện cho mọi người, email cũng sẽ cung cấp mã số, họ tên và bộ phận của người đưa ra tâm nguyện. Tuy nhiên, người này lại vô cùng bí mật, chỉ dùng một chữ cái để đại diện cho mình, thậm chí còn đưa ra một tâm nguyện vượt quá quy định.
Dường như đáp án đã lóe lên trong đầu cô trong nháy mắt. Nói cách khác, suy đoàn của ngày hôm qua đã được chứng thực ngay lúc này.
Z, Chu.
* Z là chữ cái đầu trong họ Chu, phiên âm là Zhou.
Anh thế mà lại mượn danh nghĩa hoạt động của công ty để đưa ra đề nghị muốn hẹn hò với cô…
Cô nhìn màn hình, trộm nở nụ cười, nhịp tim rộn ràng vui sướng, nhất thời đã quên mất tình thế “nguy hiểm”.
“Gia Di! Em rút được gì thế?” Mấy người chỗ Cao Tranh xem xong kết quả mọi người xong lại đến chỗ Khương Gia Di: “Rút được ai rồi?”
Lúc này, Khương Gia Di sực tỉnh khỏi mộng đẹp, vội vàng tắt email, đột nhiên đứng dậy.
Quay người lại, mấy người phía sau cô trưng con mắt tò mò.
Một người khác tuy không đến đây nhưng cũng ngẩng đầu nhìn cô, hiển nhiên là muốn tiện nghe xem cô đã rút được tâm nguyện của ai.
Trái tim giật thót dưới lồng ngực, cô hoảng hốt lẫn chột dạ, cười khô khốc.
“Em, em rút được…”
Khương Gia Di liếm môi, cố gắng bình tĩnh, thản nhiên nói hết câu: “Chu tổng”.
Một đám người ngây ra, theo sau là ánh mắt đồng cảm. Không ai biểu hiện vẻ mặt hâm mộ, không khí hoàn toàn tương phản so với lúc Cao Tranh rút được thưởng cuối năm sẽ tăng gấp ba. Dù sao thì rút được quà của ông chủ với rút được món quà mà ông chủ muốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Chu tổng? Chu tổng cũng tham gia hả?”
“Anh ấy viết tâm nguyện gì thế? Theo lý mà nói thì anh ấy không có tâm nguyện gì cần chúng ta thực hiện đâu nhỉ…”
“Đúng vậy, Chu tổng có thể nhìn trúng thứ đồ gì dưới hai trăm tệ sao? Muốn chọn một món đồ trong số tiền này để làm hài lòng anh ấy, trời ạ, khó quá đi”.
“Gia Di, em phải nghĩ thật kỹ, đừng chọc Chu tổng không vui, mất nhiều hơn được”.
“Nói mãi mà vẫn không biết Chu tổng viết tâm nguyện gì, nói nghe xem nào, bọn chị đóng góp ý kiến cho em”.
Khương Gia Di cố nặn ra một nụ cười, biểu cảm này trong mắt người khác lại trở thành nụ cười miễn cưỡng: “Chu tổng… anh ấy… muốn một cuốn sách”.
Đâu thể nói anh ấy muốn một buổi hẹn hò được, cái đó chắc chắn sẽ khiến công ty nổ tung một trận cho xem. Cô chỉ có thể lấy tâm nguyện của mình ra lấp liếm.
Dứt lời, mọi người thở phào, có người gật đầu nói: “Vẫn còn may, quà này dễ tặng”.
Đến hiệu sách chọn đại một cuốn mấy chục tệ, nếu giá một hai trăm còn có thể mua được bản bìa cứng rất đẹp”.
“Dễ tặng chỗ nào, sách cũng phải chọn đề tài tỉ mỉ đấy”.
“Đúng vậy”.
Nói xong, một đám người thi nhau góp ý kiến cho qua. Chỉ là chớp mắt mà đề tài đã đi xa vạn dặm.
“Gia Di, sau khi tan làm bọn chị chuẩn bị đi ăn rồi dạo phố, sau đó đến quán bar”. Cao Tranh hỏi: “Em muốn đi cùng bọn chị không?”
Nghe vậy, Khương Gia Di cười xin lỗi: “Các chị đi đi, em đã hẹn gặp bạn rồi”.
“Không sao không sao, vậy chúc em Giáng sinh vui vẻ nhé”.
Hết giờ làm, mọi người tạm biệt nhau rồi ra về, ai nấy đều xách theo món quà của lễ Giáng sinh.
Khương Gia Di vẫn đến chiếc xe đang đợi ở góc đường như hôm qua, nhưng trên xe hôm nay chỉ có tài xế, ghế sau trống không.
Tài xế giải thích: “Chu tổng bận không kịp đến nên để tôi đến đón cô”.
Cô gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Chu Tự Thâm bận như vậy, sau này không thể tự mình đón cô mới là chuyện bình thường, làm quen sớm một chút cũng tốt.
Chỉ là cô vẫn không tránh khỏi có chút mất mát.
Đêm nay là đêm Giáng sinh, cô còn “rút trúng” tâm nguyện của anh, vốn dĩ cho rằng có thể hẹn hò, nhưng hiện tại xem ra có lẽ đêm nay anh sẽ rất bận, không biết có thể bớt chút thời gian hay không.
Chiếc xe lăn bánh trên đường, băng qua hai con phố, sau đó chạy về hướng ngược hoàn toàn với Bạch Thủy Loan.
Khương Gia Di sửng sốt: “Không về nhà sao?”
“Chu tổng có kế hoạch khác, sai tôi đưa cô qua đó”.
“Kế hoạch gì?”
“Chuyện này… tôi cũng không rõ lắm”.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Khương tiểu thư, Chu tổng không cho tôi nói, đợi đến rồi cô sẽ biết”.
Khương Gia Di chần chừ một lúc bèn lấy điện thoại nhắn tin cho Chu Tự Thâm: [Anh ở đây vậy? Tài xế nói anh có kế hoạch khác nên không đưa em về nhà.]
Chu Tự Thâm gửi một tin nhắn thoại, giọng nói ẩn chứa ý cười.
“Cậu ta đưa em đến thực hiện tâm nguyện của anh”.
Tâm nguyện của anh? Chẳng phải là ‘một buổi hẹn hò’ sao?
Khương Gia Di thầm thì ‘giấu giấu giếm giếm’ nhưng tâm tình bỗng dưng vui tươi trở lại, vô số mong đợi ập đến. Thì ra anh đang chuẩn bị hẹn hò.
Cô không truy hỏi, phối hợp giữ lại chút bất ngờ vui sướng này, kiên nhẫn đợi lát nữa tự mình xé mở đáp án.
Tài xế không để lộ điểm đến, nhưng theo tuyến đường ngày càng đặc biệt, Khương Gia Di từ từ đoán ra được.
Đây là đang đi sân bay sao?
Hơn 10 phút sau, xe dừng ở ga đi sân bay, cô lơ ngơ bước xuống xe, dường như chỉ thoáng liếc mắt đã trông thấy người đàn ông đang đứng bên cạnh đợi mình.
“Chu tổng, tôi về trước”. Tài xế nói.
Chu Tự Thâm khẽ gật đầu.
“Chúng ta phải đi đâu vậy?”
Anh rũ mi cười, ánh mắt âu yếm cưng chiều dừng trên khuôn mặt cô một lúc lâu mới ung dung mở miệng: “Đến một thành phố có tuyết rơi”.
“Bây giờ?” Khương Gia Di kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đoạn ký ức ngắn ngủi mơ hồ nào đó hiện ra. Có một lần tán gẫu, cô ngẫu nhiên nhắc đến sắp đến lễ Giáng sinh, sau đó lại thuận miệng nói Hoài Thành không có tuyết rơi thật đáng tiếc. Tuyết rơi đêm Giáng sinh sẽ càng có không khí lãng mạn như phim hoạt hình.
“Em cũng có thể từ chối nếu không muốn đi”.
Chu Tự Thâm lên tiếng chặt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Chúng ta ở lại Hoài Thành, anh còn có phương án hai”.
Nói xong câu cuối, anh cong môi cười.
Hai mắt Khương Gia Di rực sáng, vội vàng lắc đầu.
“Lắc đầu là không muốn đi?” Anh nhướng mày, cố ý hỏi cô.
“Không phải đâu!” Cô nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh, ngẩng mặt nhìn anh với ánh mắt chờ mong: “Em muốn đi!”
Căn bản cô không thể chống lại loại niềm vui bất ngờ như vậy, cũng không thể từ chối được chuyến du lịch nói đi là đi này, bất kể là quãng đường xa gần thế nào chăng nữa.
Chu Tự Thâm mỉm cười, anh khẽ cúi đầu hôn lên trán cô, đồng thời nắm lấy tay cô: “Đi nào”.