Lâm Thanh Hàm nhìn văn kiện trên bàn, suy nghĩ một chút liền gửi bản khác cho Khổng Ích Tường.
Một lúc sau, Khổng Ích Tường gọi: "Sao lại như vậy? Chu Bác Thao lại làm cái gì? Phòng tài vụ làm cái gì lại đi phê duyệt loại dự án này, mà hiện tại con mới phát hiện ra?"
Lâm Thanh Hàm đã thấy nhiều không trách, trên mặt mang theo ý cười: "Thật là con thất trách, bộ phận tài vụ phê duyệt đầu tư 200 vạn, có bà nội ra mặt, bọn họ nghĩ không cần tổng giám đốc con biết. Con không thể giải quyết vấn đề này, con đã nói chuyện với trưởng phòng Trương của bộ phận tài vụ và Tôn tổng giám. Nhưng xử lý hắn như thế nào, con nghĩ tốt hơn là không nên nhúng tay vào, dù sao bà nội có thành kiến với con rất lớn."
Khổng Ích Tường bên kia trầm mặc một lúc lâu, hô hấp cũng trở nên nặng nề, cuối cùng mới nói: "Ta hiểu rồi, con không cần nhúng tay vào. Nếu hội đồng quản trị bên kia nhắc tới, ta sẽ giải quyết."
"Dạ." Lâm Thanh Hàm cúp máy, nhắm mắt dựa vào ghế, nghỉ ngơi một lúc, nàng đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rưỡi, hẳn là Khúc Mặc Thương đã về.
Nàng lấy điện thoại ra thì đã có tin nhắn từ Khúc Mặc Thương: "Tôn Nhã nói công ty có chuyện, em đang tức giận. Chị đã về nhà rồi, em đừng nóng giận hại thân thể, dù phiền lòng thế nào cũng ăn cơm đầy đủ đấy."
Lâm Thanh Hàm nở nụ cười, tâm tình cũng tốt hơn, nàng phát giọng nói qua: "Được, chị cũng nghỉ ngơi đi."
Bên kia nhanh chóng trả lời: "Được."
Nàng đặt điện thoại xuống, phân phó Tôn Nhã gọi đồ ăn, khoảng 20 phút sau, Tôn Nhã đưa đồ ăn vào phòng nghỉ.
“Lâm tổng, ngài ăn cơm lúc còn nóng đi.” Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn cô, nhướng mày không nói gì, nhìn đến Tôn Nhã không được tự nhiên: “Lâm tổng, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Thanh Hàm cúi đầu cầm lấy đôi đũa, cũng không ngẩng đầu lên: “Tốc độ mật báo của cô thật không kém a."
Tôn Nhã sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười nói: “Tôi sợ ngài tức giận làm hại thân thể, hơn nữa cũng chỉ có Khúc tổng mới có thể khuyên được ngài."
Lâm Thanh Hàm khẽ hừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm. Tôn Nhã yên lặng phun tào trong lòng, sau khi Tiểu Lâm tổng yêu đương càng ngày càng ngạo kiều.
Buổi chiều Lâm Thanh Hàm vẫn bận rộn, hơn nửa giai đoạn 1 của dự án xanh hóa đã được tiến hành, dự kiến giai đoạn 1 của dự án sẽ hoàn thành vào đầu năm sau, tháng 3 năm sau sẽ chính thức đi vào hoạt động, đến lúc đó nhà ga cao tốc sẽ chính thức thông xe. Cư dân cũng đã bắt đầu dọn đến ở trong các tiểu khu được di dời, Lâm Thanh Hàm có thời gian sẽ đến công trường xem.
Bất quá bởi vì nàng biết Khúc Mặc Thương đang chờ nàng ở nhà, sau khi chuẩn bị tài liệu cho chiều mai, nàng chào hỏi Tôn Nhã rồi chuẩn bị tan tầm. Nhìn thấy Lâm tổng lần đầu tiên tan tầm đúng giờ không chút trì hoãn, các nhân viên trong văn phòng đều có chút tò mò. Tôn Nhã ở phía sau nở nụ cười, xem ra Khúc tổng đã công tác xong trở về, cửu biệt thắng tân hôn, khó trách người cuồng công việc không tăng ca.
Lâm Thanh Hàm một đường chào hỏi nhân viên của công ty đi ra tòa nhà Cảnh Thái, nàng vừa đi qua đoạn đường trước bãi đậu xe thì nghe thấy tiếng còi chói tai, quay đầu lại nhìn, khóe môi câu lên.
Đi qua mở cửa ngồi vào ghế phó lái, Lâm Thanh Hàm áp xuống nụ cười trên khóe môi, cau mày: "Vất vả lâu như vậy, trở về sao không nghỉ ngơi mà còn tới đón em?"
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ngủ tới 4 giờ mới dậy, nghĩ hôm nay em tựa hồ có chút tức giận, dù sao cũng nhàn rỗi nên tới đây đón em, hôm nay không bận sao?"
Trong lòng Lâm Thanh Hàm ấm lên: "Không bận, nếu không em cũng không thể tan tầm đúng giờ."
Khúc Mặc Thương nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó bật cười: "Tan tầm đúng giờ là vì không bận? Không phải vì muốn trở về bồi chị nên về sớm một chút sao?
Lâm Thanh Hàm đưa mắt qua: "Không phải mới gặp tối qua sao, em gấp làm gì. Chị mau lái xe đi, chúng ta đi siêu thị mua một chút đồ ăn về nhà."
Khúc Mặc Thương mỉm cười, lái xe rời khỏi Cảnh Thái. Dưới tòa nhà công ty, Chu Văn Kỳ đang từ công ty đi ra, thấy Lâm Thanh Hàm về sớm như vậy cũng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt khối băng của nàng cư nhiên lại cười, sau đó nhìn chiếc xe màu trắng thì càng kinh ngạc hơn.
Cô ta nhìn chiếc xe, xem ra cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể lái được, hẳn là không giàu sang thì cũng phú quý, nhưng cô ta cũng hiểu biết Lâm Thanh Hàm, trước nay độc lai độc vãng, cơ bản rất khó nhìn thấy nàng có qua lại với người khác, huống chi là cười như vậy.
Trong lòng cô ta không khỏi nghi vấn, nhưng nghĩ đến chuyện gần nhất của Chu Bác Thao, đột nhiên có chút cáu kỉnh, cha cô ta cũng thật sự không cố gắng, luôn gây rắc rối. Một hai lần, mặc dù có cô cô bảo hộ, nhưng cô ta đã cảm nhận được Khổng Ích Tường bất mãn, Lâm Thanh Hàm quả thực rất ưu tú, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng Chu gia sẽ hoàn toàn bị bóp chết.
Hai người về nhà, tay xách túi lớn túi nhỏ, Khúc Mặc Thương đưa tay định chia bớt gánh nặng cho Lâm Thanh Hàm nhưng lại bị nàng từ chối, cô mở cửa nghiêm túc nói: "Đừng làm quá nhiều, chúng ta không ăn hết. Hơn nữa chị còn muốn làm mì trường thọ cho em ăn."
Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Nhất định ăn hết. Bất quá bữa tối hôm nay không thể tùy tiện, em cố ý về sớm nên không thành vấn đề. Chị đã ra ngoài nhiều ngày như vậy mới trở về, lại đã được dự án lớn, rất đáng ăn mừng."
Khúc Mặc Thương giang tay ôm nàng, khẽ cười nói, "Sao hiện tại em mới thừa nhận là bởi vì chị nên em mới tan tầm sớm? "
Lâm Thanh Hàm liếc cô một cái, vươn tay lôi kéo áo khoác buộc tạp dề, chuẩn bị xử lý nguyên liệu, Khúc Mặc Thương cũng nhanh chóng rửa tay hỗ trợ, một người rửa rau một người cắt rau, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.
Lâm Thanh Hàm trộm nhìn cô, quay đầu cắt cà rốt, khóe môi nhu hòa cười, đây đã là cuộc sống hy vọng xa vời nhất của nàng, mà bây giờ đã được thực hiện.
Khi rửa rau xong, Khúc Mặc Thương trộn mì, Lâm Thanh Hàm ngừng cắt rau, ngây người nhìn cô.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Khúc Mặc Thương cúi xuống nhìn nàng, sau đó con ngươi xoay chuyển, dùng tay véo mũi nàng: “Biểu tình của Tiểu Lâm tổng là sao vậy? Khinh thường chị hả?”
Mũi Lâm Thanh Hàm bị cô nhéo thành trắng bệch, lắc lắc đầu, bộ dáng vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch, làm Khúc Mặc Thương bật cười. Lâm Thanh Hàm không quan tâm, thăm dò hỏi cô, "Chị thực sự biết làm mì sao?"
"Chị là đặc biệt học, mì trường thọ tốt nhất nên được trộn liên tục. Bất quá chị cũng mới làm mấy lần, còn thất bại mấy lần, đều không ngon… em cũng phải ăn.”
Lâm Thanh Hàm chỉ vào rau cắt trước mặt, cười khổ: “Sinh nhật của em mới qua, sao có thể đáng thương như vậy?"
Khúc Mặc Thương trộn mì, trợn mắt nhìn nàng: “Em là người đầu tiên ăn mì của chị, còn hát bài hát sinh nhật, còn đáng thương sao?”
Nghe cô nhắc đến bài hát sinh nhật, Lâm Thanh Hàm câu môi cười: “Không đáng thương, rất hạnh phúc.”
Cơm chiều hao phí hơn nửa giờ, cuối cùng Lâm Thanh Hàm ngồi vào bàn cơm, đợi món mì của Khúc Mặc Thương, mì trường thọ rất đơn giản, thêm rau xanh làm vật trang trí. Mặc dù màu sắc trông rất đơn giản, nhưng có mùi rất thơm.
Lâm Thanh Hàm rất vui vẻ, cầm bát nhẹ nhàng ngửi một cái: “Thơm quá.”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng thúc giục, “Em nếm thử xem thế nào?”
Lâm Thanh Hàm cầm đũa lên gắp sợi mì không hoàn mỹ, nhưng thủ công mang lại thì không thể nào có được. Nước canh thấm đều vào sợi mì, rất ngon, thịt lợn thái lát, nấm rất vừa vặn. Lâm Thanh Hàm đã ăn nhiều mì, nhưng khẳng định bát mì trường thọ này là nàng thích nhất.
“Ăn ngon không?” Khúc Mặc Thương vẫn có chút khẩn trương, dù sao cũng là mì trường thọ, nếu quá khó ăn sẽ rất tệ.
Lâm Thanh Hàm ăn đến vui vẻ, ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu tiếp tục ăn mì. Khúc Mặc Thương cầm bát, nhẹ nhàng nở nụ cười, ăn đến thập phần ấm áp.
Trong bóng đêm, Khúc Mặc Thương nhìn người đang áp trên người mình, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào người kia. Lâm Thanh Hàm bị cô nhìn đến tai đỏ bừng, thấp giọng hỏi cô: “Chị vẫn còn buồn ngủ sao, có muốn ngủ thêm một chút không?”
Khúc Mặc Thương cười nhìn tình huống hiện tại: “Ừm, bất quá nhìn bộ dáng của em như vậy, nhất định không phải là cho chị ngủ, mà là... muốn ngủ với chị a."
Lâm Thanh Hàm nhìn thấy tâm tình cô rất tốt, trong lòng thật sự không chịu nổi, cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút vài cái, lúc này mới thấp giọng nói: “Tối qua em rất nhớ chị, em chỉ làm một lần thôi, được không?”
Khúc Mặc Thương thấy nàng như vậy, ánh mắt của nàng nóng rực, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt quạnh quẽ, chỉ khi ở bên cô, trong mắt nàng mới có ôn nhu, thỉnh thoảng sẽ cười.
Cô cười khẽ một tiếng, đưa tay ra vuốt ve eo Lâm Thanh Hàm, sau khi chậm rãi vuốt ve, cô đưa tay vén váy ngủ, cởϊ qυầи áo cho nàng.
Một lát sau, tiếng nói chuyện trầm thấp trong phòng chuyển thành tiếng hít thở nặng nề, tiếp theo là tiếng thở dốc cùng nỉ non, đệm giường hơi hơi đong đưa, Khúc Mặc Thương nhắm mắt lại, ngẩng cổ lên, tùy ý động tác của Lâm Thanh Hàm, môi mềm mại nóng bỏng kia dời khỏi môi cô, ở cổ cô một hồi đi xuống, đến nơi mềm mại âu yếm.
Khi tra tấn này làm người muốn ngừng mà không thể ngừng, Khúc Mặc Thương mở ra thân thể, nhắm mắt thở dốc, Lâm Thanh Hàm hôn lên tai cô, chậm rãi rời đi ôm lấy cô, thấp giọng hỏi, "Mệt không?”
Lâm Thanh Hàm hôn lên trán cô, đứng dậy bế cô lên: “Chúng ta đi tắm trước.”
Sau khi tắm xong, Khúc Mặc Thương ôm Lâm Thanh Hàm chuẩn bị đi ngủ, Lâm Thanh Hàm nhìn bàn tay ôm eo mình, cúi người hỏi Khúc Mặc Thương, "Lúc này không phải là em ôm chị sao?"
Khúc Mặc Thương cúi đầu nhìn nàng, ôm chặt lấy người mềm mại, vuốt tai nàng cười nhẹ, "Chị ôm em không thoải mái sao?"
Lâm Thanh Hàm gật gật đầu: “Thoải mái." Trong ngực của Khúc Mặc Thương rất mềm mại, có mùi hương mà nàng thích, cho nên khi ngủ trong vòng tay cô nàng cảm thấy rất an toàn.
"Vậy là tốt rồi, ngoan, ngủ đi."
Lâm Thanh Hàm lại không ngủ, chuyện hôm nay nhắc nàng một lần nữa là nàng cần sớm rời khỏi Cảnh Thái. Nếu mối quan hệ của nàng với Khúc Mặc Thương bị bại lộ, không biết người được gọi là bà nội và baba sẽ nói gì, hơn nữa Khúc Mặc Thương vẫn là tổng tài của Thiên Thịnh, nàng không sao cả, dù Cảnh Thái gặp phải chuyện gì thì nàng cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.
Nhưng Thiên Thịnh thì khác, đó là tâm huyết của ba mẹ Khúc Mặc Thương, cũng là nơi sau này Khúc Mặc Thương cần phải thừa kế. Nếu bởi vì bọn họ mà ảnh hưởng đến Khúc Mặc Thương, đây là chuyện mà nàng không muốn nhìn thấy.
Khúc Mặc Thương có thể cảm giác nàng chưa ngủ, sờ mặt nàng: "Nghĩ cái gì vậy?"
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: "Không có gì, ngày mai chị còn ở nhà nghỉ ngơi sao?"
Khúc Mặc Thương mở mắt ra: "Ngày mai không có nghỉ ngơi, cuối tuần bình thường được nghỉ, thứ bảy chị bồi em một ngày. À, chủ nhật chúng ta đi xem phim đi, lại nói trước nay chị chưa từng đưa em đi xem phim, cũng không thấy nhớ chuyện xưa."
Lâm Thanh Hàm tựa hồ rất vui vẻ, "Cho nên, chị muốn đi hẹn hò với em?"
Khúc Mặc Thương cắn cằm nàng một cái: "Đúng vậy, em nói xem chúng ta còn chưa đi hẹn hò cũng đã như vậy, có phải quá nhanh không?"
Lâm Thanh Hàm híp mắt nhìn cô: "Sao lại nhanh?"
Khúc Mặc Thương vội cười nói: "Không nhanh, là hẹn hò chậm."
Hơn nữa còn có chuyện cô cần phải xác nhận, lúc trước đã cho người tìm Lâm Yên, bên kia đã có tin tức, còn phải nghĩ cách giải quyết làm sao không cho tâm tình Lâm Thanh Hàm quá khó chịu.