Phó Thư Nghiên ngủ một giấc dài, trong mộng cô xuyên về thời điểm chia tay với Cố Nguyễn. Cô chỉ nhớ trong giấc mơ, Cố Nguyễn rời đi không quay đầu lại, mặc kệ cô gọi thế nào cũng không quay lại, cô rất khổ sở, đôi mắt đau đớn lại chua xót.
Cố Nguyễn ngủ rất muộn, mơ mơ màng màng nghe được người trong ngực trầm thấp khóc thút thít, lập tức bừng tỉnh.
Nàng vừa mở mắt ra đã thấy thân thể Phó Thư Nghiên co rúm lại, ở kia khóc, nàng nhanh chóng vươn tay ôm lấy cô: “Thư Nghiên làm sao vậy?”
Phó Thư Nghiên không trả lời, nhưng Cố Nguyễn phát hiện người trong ngực mình rất nóng, đưa tay ra sờ quả thực nhiệt độ không bình thường. Nàng vội vàng ngồi dậy, lay Phó Thư Nghiên: “Thư Nghiên, dậy đi, chị gặp ác mộng sao?”
Phó Thư Nghiên bị nàng đánh thức, mở mắt ra nhìn Cố Nguyễn, ủy khuất trong mơ cũng không nguôi ngoai, còn sắp khóc: “Hỗn đản.”
Cố Nguyễn không hiểu, nghĩ cô quá khó chịu, vội vàng ôm cô dỗ dành: “Là em hỗn đản, chị bị sốt, có khó chịu không?”
Cuối cùng Phó Thư Nghiên cũng thanh tỉnh, cau mày xoa đầu, “Đau đầu.”
Cố Nguyễn nhanh chóng đứng dậy lấy nhiệt kế ra. Khi nàng trở lại phòng, Phó Thư Nghiên co người dưới chăn bông, Cố Nguyễn vươn tay nhẹ nhàng kéo chăn bông của cô: “Chị buông ra trước, em kiểm tra nhiệt độ cho chị.”
Phó Thư Nghiên ló đầu ra: “Em đưa quần áo cho chị trước được không?”
Tối qua Cố Nguyễn lau thân thể cho cô cũng không có mặc quần áo cho cô, chỉ ôm người trần trơn bóng đi ngủ. Nghe cô nói vậy, Cố Nguyễn câu môi cười, đứng dậy lục tìm trong tủ một chiếc áo sơ mi và qυầи иɦỏ sạch: “Em mặc cho chị?”
Phó Thư Nghiên lắc đầu, trốn dưới chăn bông sột soạt mặc quần áo vào, mặt Cố Nguyễn ửng đỏ nhìn cô cũng không nhịn được cười. Sau khi mặc quần áo xong, Cố Nguyễn kẹp nhiệt kế cho cô, lại sờ trán cô: “Ngoài đau đầu ra còn có chỗ nào khó chịu không?”
Phó Thư Nghiên chỉ vào cổ họng mình: “Đau họng.” Giọng cô có chút khàn khàn.
Cố Nguyễn nghe cô nói liền cau mày: "Chắc là bị cảm, chẳng lẽ tối qua đổ mồ hôi lạnh?" Nàng có chút ảo nảo, trước đó Phó Thư Nghiên uống say ngồi xổm ở cửa lâu như vậy, sau đó lại xúc động khóc nhiều như vậy, kết quả là tối qua nàng lăn lộn cô đến lợi hại, lúc này mới làm cô sinh bệnh.
Nghĩ nghĩ nàng lấy điện thoại ra, gọi cho người đại diện: "Chu tỷ, hôm nay tôi muốn nghỉ một ngày. Ừm, bị ốm đau đầu."
"Cố Nguyễn, hiện tại em chỉ là tiểu minh tinh mười tám tuyến, em nghĩ em là tai to mặt lớn sao? Chuyện tối qua, đối phương đã trực tiếp báo cáo với Hoắc tổng kia. Hoắc tổng yêu cầu tôi thông báo để em lập tức đến công ty, đêm nay em đến khách sạn Đan Phong nhận lỗi, nếu hậu quả tự em chịu trách nhiệm."
Cố Nguyễn mím chặt môi, cầm điện thoại trong tay không nói gì, nhưng đột nhiên tay nàng trống rỗng, điện thoại đã bị Phó Thư Nghiên đoạt lấy, mặt lạnh nói: "Cô nói với Hoắc Thâm, Cố Nguyễn sẽ không đi, nếu muốn hủy hợp đồng thì hủy đi, đừng dùng tâm tư đáng khinh đi hại người khác."
Nói xong liền cúp điện thoại, Cố Nguyễn lạnh lùng nhìn cô, Phó Thư Nghiên cúi đầu, có chút thấp thỏm nói: "Hoắc Thâm có mưu đồ gây rối với em, em không được đi. Nếu hắn muốn lấy vi phạm hợp đồng để khống chế em, chị sẽ trả cho em, em... nếu em không muốn nợ chị, em có thể từ từ trả cho chị."
Cố Nguyễn không nói lời nào kéo cô lên giường, sau đó nghiêng người thấp giọng nói, "Nếu em không có tiền trả thì sao?"
Phó Thư Nghiên nhìn nàng, ngập ngừng nói: "Em có thể không cần trả, em là người của chị, nợ cũng là nợ chị, mà chị là của em, vậy đương nhiên tiền cũng là của em."
Cố Nguyễn cúi đầu che đi ướŧ áŧ trong mắt: "Vậy mệt chị, em rất nghèo."
Phó Thư Nghiên ho khan vài tiếng: "Chị nào có mệt, chị lấy được một người vợ tốt còn đáng giá hơn tiền bạc. Em không cần lo lắng chuyện công ty, vốn dĩ Hoắc Thâm không phải thứ gì tốt, tốt hơn hết là đừng đi, cho em đi ngược lại chị sẽ lo lắng đề phòng. Hơn nữa, thực lực của công ty giải trí Hoắc Âm không mạnh, lại đối đãi hà khắc với nghệ sĩ, huống hồ cũng không cho em đãi ngộ mà em nên có, chị không muốn vợ chị bị người khi dễ."
Cố Nguyễn phát hiện sau khi hai người nói thông, nàng nhận ra Phó Thư Nghiên luôn đưa ra quyết định cho nàng, lấy tiền để giải quyết mọi việc là thực sự không muốn nàng chịu khổ. Trước kia bởi vì khoảng cách giữa hai người, nàng luôn cảm thấy Phó Thư Nghiên quá độc đoán. Con người thật kỳ quái, rõ ràng là cùng một chuyện nhưng tâm tư khác nhau lại sinh ra cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Bởi vì cô đại tài săn sóc mà trong lòng nóng bỏng không thôi, nàng khẽ cười: “Được, sau này em sẽ lại được chị bao dưỡng.”
Phó Thư Nghiên lắc đầu: “Không phải là bao dưỡng, là dưỡng”
Trái tim của Cố Nguyễn như bị câu nói này đâm đến phát run, nghiêm túc nhìn cô, cúi đầu thật lâu không lên tiếng. Cuối cùng, nàng đi tới giục người kia đi ngủ: "Hôm nay em không đi làm, chị bị bệnh nên nghỉ ngơi trước đi, em nấu cháo cho chị, được không?"
Phó Thư Nghiên đau họng, không muốn nói nhiều, chỉ giật ống tay áo của nàng ra hiệu nàng đi lên.
“Sao vậy?” Cố Nguyễn không hiểu nguyên do.
“Em ngủ với chị đi.”
Cố Nguyễn thấy cô như vậy, bật cười nói: “Em muốn đi mua thuốc cho chị, chị ngủ trước đi, em sẽ về ngay”.
Hống nửa ngày Phó Thư Nghiên mới chịu đi ngủ, nhìn người yêu như hài tử, Cố Nguyễn khẽ bật cười. Nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa sáng, hầm cháo rồi mua thuốc cho Phó Thư Nghiên.
Mấy ngày tới, vì bệnh nên Cố Nguyễn không cho cô về nhà riêng, căn bản là chăm sóc cho cô.
Mặc dù Phó Thư Nghiên đã hòa giải thành công với Cố Nguyễn, tuy sinh bệnh nhưng nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, mọi thứ trở nên rất ngọt ngào, nhưng Lâm Thanh Hàm bên kia đã hỗ trợ Phó Thư Nghiên gần đây không ngọt ngào như vậy.
Người đã hứa sẽ cho nàng chợp mắt một lát thực sự để nàng chợp mắt một lát, nhưng đó là vì tăng ca. Hiện tại mỗi ngày Khúc Mặc Thương đều bận hợp tác với Tập đoàn Thiên Hòa, xử lý xong công việc còn sót lại thời gian đều bị Diêu Nhạc chiếm lấy. Mặc dù Khúc Mặc Thương đã nghiêm túc báo cáo lịch trình với Lâm Thanh Hàm, nhưng cũng khiến Lâm Thanh Hàm có chút buồn bực.
Mấy ngày nay Khúc Mặc Thương không về ăn cơm chiều, mặc dù không ở cùng Diêu Nhạc, nhưng cơ bản là ở công ty tăng ca. Lâm Thanh Hàm cũng bận nên không thể ngày nào cũng mang cô đi ăn cơm, hơn nữa Khúc Mặc Thương cũng không cho nàng đến vì sợ nàng vất vả, cho nên đã lâu không ăn cơm cùng Khúc Mặc Thương.
Hôm nay đến tận chín giờ Khúc Mặc Thương mới về nhà, Lâm Thanh Hàm đang ngồi ở bàn máy tính đeo kính sửa chữa văn kiện, vừa thấy cô trở về, mắt nàng hơi sáng lên: "Chị về rồi, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"
Khúc Mặc Thương cởϊ áσ khoác ngoài, nhìn Lâm Thanh Hàm đeo kính gọng vàng, cô cảm thấy nàng đặc biệt mị hoặc, loại khí chất này với gọng kính văn nhã khiến nàng càng thêm trí thức cùng xinh đẹp. Không nhịn được tiến tới hôn nàng: “Hôm nay em rất đẹp.”
Lâm Thanh Hàm ngăn lại: “Chị đừng tưởng hống em liền có thể không giải thích.”
Khúc Mặc Thương nở nụ cười: “Được, chị sẽ thành thật. Hôm nay kế hoạch hợp tác với tập đoàn Thiên Hòa đã hoàn toàn xác định rồi, cho nên buổi chiều vẫn cùng Diêu Nhạc bàn bạc chuyện này, đồng thời xác minh một số chi tiết, cơ bản là có thể."
"Thật sao?"
"Thật."
Lâm Thanh Hàm nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, lăn lộn lâu như vậy có thể xác định chị cũng có thể thoải mái rất nhiều, dạo này quá bận rộn."
"Ừm." Khúc Mặc Thương cầm cốc rót nước, thuận tiện rót một cốc cho Lâm Thanh Hàm: "Chỉ là chị đang muốn đến tập đoàn Thiên Hoà ở An Xa để tiếp tục câu thông, Diêu Nhạc bên này căn bản không thành vấn đề, nhưng Diêu Hành vẫn là người cứng rắn, cho nên mấy ngày tới chị sẽ đi công tác."
Khúc Mặc Thương nói cảm thấy có chút áy náy, vì mấy ngày này cô không bồi Lâm Thanh Hàm nhiều, mới dọn đến được một tuần liền bởi vì công viêc mà không để ý tới nàng, cô có chút băn khoăn.
Lâm Thanh Hàm rất hiểu cô, nhưng nàng vẫn có chút mất mát, nghĩ đến cái gì liền đuổi theo hỏi: “Chị đi bao lâu mới trở về?”
Khúc Mặc Thương cau mày: “Theo tiến độ bên kia, hẳn là khoảng bốn năm ngày, chị còn phải đại diện Thiên Thịnh tham gia triển lãm Tập đoàn Thiên Hoà tổ chức, cũng sẽ trì hoãn vài ngày, nhưng khi giải quyết xong chị sẽ lập tức trở về, được không?"
Đương nhiên Lâm Thanh Hàm sẽ không nói được, nàng hiểu được Khúc Mặc Thương, gật gật đầu: "Khi nào thì đi?"
“Chiều mai, bên kia đã đặt vé máy bay rồi.”
“Vậy em không thể tiễn chị rồi.” Lâm Thanh Hàm có chút thất vọng nói.
“Không sao đâu, chị chỉ đi thành phố An Xa thôi, buổi tối liền có thể đến, hơn nữa chị sẽ sớm trở về, nhưng mấy ngày này chị tương đối bận rộn, không thể thường xuyên liên lạc với em được.”
“Được."
Khúc Mặc Thương nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, nhịn không được tâm động, tiến lên thấp giọng nói, "Tiểu Lâm tổng, ngày mai chị phải đi công tác, đêm nay em có thể chợp mắt một lát không?"
Lâm Thanh Hàm không khỏi bật cười, lại đứng đắn nói: “Tiểu Khúc tổng, không cho chị nói lời muộn tao, chị như vậy sẽ không chiếm được đáp lại đâu.”
Khúc Mặc Thương gật đầu: “Thì ra là thế, vậy... Thanh Hàm, đêm nay chị... muốn em, được không?”
Lâm Thanh Hàm: …
Lâm Thanh Hàm híp mắt ôm lấy người trên người, môi mỏng hồng nhuận mím chặt, giờ phút này thân thể không chịu khống chế, chỉ có thể phiêu diêu theo người dưới thân. Hai chân nàng đều có chút run rẩy, kɦoáı ƈảʍ tụ lại làm bụng nhỏ căng chặt, cuối cùng ôm chặt lấy Khúc Mặc Thương, hai chân vòng qua eo cô. Sau khi được cô đưa lên đỉnh, cả người mềm nhũn mệt mỏi, nàng nhắm mắt thở hổn hển.
Khúc Mặc Thương không lập tức rút ra, mà cúi đầu hôn lên vầng trán đầy mồ hôi của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng.
Thân thể Lâm Thanh Hàm vẫn rất mẫn cảm, phát hiện Khúc Mặc Thương không động, sắc mặt đỏ bừng: "Chị... chị chưa..."
Khúc Mặc Thương nhìn nàng rồi lẩm bẩm nói: "Ngoan, làm một lần nữa.”
Có lẽ không ngờ Khúc Mặc Thương triền miên, cuối cùng Lâm Thanh Hàm chịu không được, theo động tác của Khúc Mặc Thương không chịu được mà kêu rên, cho đến khi ngủ thiếp đi.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng là Khúc Mặc Thương đi làm, Lâm Thanh Hàm còn chưa thức dậy, vẫn là bị đồng hồ báo thức cùng cuộc gọi của Khúc Mặc Thương đánh thức: "Đã bảy giờ rưỡi rồi, nên rời giường đi làm. Chị sẽ nhờ Tôn Nhã mang bữa sáng cho em, rời giường rửa mặt rồi trực tiếp đi làm, ân?"
Lâm Thanh Hàm mím môi: "Chị thật quá đáng." Giọng nàng khàn khàn, có thể tưởng tượng tối qua triền miên như thế nào.
“Được, chờ chị trở về sẽ xin lỗi em.” Khúc Mặc Thương ôn nhu xin lỗi, nhưng thanh âm lại tràn đầy vui vẻ, rõ ràng là cô không hề cảm thấy có lỗi.
Lâm Thanh Hàm hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại, nhìn lịch rồi hơi cúi đầu, sau đó cầm quần áo được xếp gọn gàng trên đầu giường mặc vào đi làm.
“Lâm tổng, tôi đã để bữa sáng của ngài ở phòng nghỉ.” Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, Tôn Nhã mỉm cười nói.
Lâm Thanh Hàm nhìn thẳng: "Ừm. Tôi hiểu rồi, lát nữa thông báo cho bộ phận tài vụ, cho tôi xem hóa đơn chi tiêu tháng trước của các bộ phận. Cuộc họp buổi chiều sẽ được thông báo, đảm bảo mọi người đều có mặt."
"Được."
Khúc Mặc Thương vắng nhà, tất cả trò tiêu khiển cùng giải trí của Lâm Thanh Hàm đều biến thành công việc, cho dù đã tan tầm nàng cũng không định trở về. Dù có chút mệt mỏi sau một ngày làm việc nhưng nàng không quen trở về nhìn căn phòng trống rỗng kia.
Nhưng những ngày sau đó quả nhiên rất bận rộn như lời Khúc Mặc Thương nói, Khúc Mặc Thương không có thời gian liên lạc với nàng, mà nàng cũng không có thời gian tìm cô. Cho nên trong lúc đi công tác, hai người căn bản không có bất kỳ gọi video nào, nhiều nhất là mỗi ngày gửi câu chúc ngủ ngon, chào buổi sáng. Biết Khúc Mặc Thương bận, Lâm Thanh Hàm cũng sẽ không quấy rầy cô, nhưng chiều nay nàng không nhịn được mà gửi tin nhắn cho cô: "Đã là ngày thứ năm, hôm nay chị có thể trở về Yến Kinh không?"
Tới thời gian tan tầm mà Khúc Mặc Thương vẫn không trả lời, Lâm Thanh Hàm do dự một lúc vẫn gọi vào điện thoại của Khúc Mặc Thương, bên kia trả lời rất nhanh: “Alo, Thanh Hàm.”
Cô vừa mở miệng, Lâm Thanh Hàm có thể nghe thấy tia mệt mỏi trong giọng nói của cô, nhưng giờ phút này lại lộ ra vui sướng. Lâm Thanh Hàm có chút lo lắng: “Mặc Thương, rất mệt sao?”
Khúc Mặc Thương vừa ra khỏi cao ốc Thiên Hoà, vẻ mặt rất mệt mỏi, xoa ấn đường cười ấm áp: “Ừm, không sao, chỉ là có chút đau đầu."
"Mọi thứ thuận lợi không? Hôm nay có thể về tới nhà không, đến lúc đó em đi đón chị nhé?"
Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có chút chờ mong. Thần sắc Khúc Mặc Thương có chút áy náy: "Hôm nay không về được, sáng mai ký hợp đồng xong mới có thể trở về, thực xin lỗi."
Lâm Thanh Hàm bất đắc dĩ nở nụ cười: "Không sao, chị ở bên kia chú ý thời tiết một chút, em xem dự báo thời tiết đêm nay nhiệt độ sẽ giảm, đừng để cảm lạnh. Chị nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mệt mỏi."
"Được, em cũng vậy nhé, chị không có ở nhà em cũng phải ăn cơm đầy đủ. Chị về khách sạn, cúp máy trước."
Lâm Thanh Hàm há miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu cười: “Được.” Sau khi cúp máy, nàng nhìn qua tờ lịch, hơi cúi đầu, sau đó đóng lịch lại tiếp tục công việc.
Khúc Mặc Thương cúp điện thoại, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy Lâm Thanh Hàm có cái gì không đúng, mặc dù vẫn ôn nhu săn sóc như mọi khi, nhưng cảm xúc của nàng tựa hồ hơi trầm xuống. Cô nhíu mày lướt qua ngày trên điện thoại, sau khi phản ứng lại, cô ngay lập tức ảo nảo.
Cô hồ đồ đến mức quên mất hôm nay là sinh nhật của Lâm Thanh Hàm a!