Khúc Mặc Thương cảm giác từ khi buông lỏng trái tim mình, sức đề kháng của cô đối với Lâm Thanh Hàm đã sụp đổ từng chút, ví dụ như hiện tại ở chỗ này cô không nhịn được hôn nàng, ví dụ như cô đã không còn thỏa mãn với hôn nàng nữa.
Vốn dĩ quần áo mùa hè đã mỏng, hoàn toàn không thể chống lại được nhiệt tình bốc cháy, tay Khúc Mặc Thương dán lên eo Lâm Thanh Hàm bắt đầu chậm rãi di chuyển, cuối cùng không nhịn được vén áo lên, từ góc áo đi vào vuốt ve nơi bụng nhỏ làm cô yêu thích không buông tay.
Lâm Thanh Hàm bị nụ hôn của cô làm cho cả người nóng lên, nhưng khi tay cô chạm vào bụng nàng, nàng không nhịn được nữa, eo bụng lập tức co rút, sau đó bắt đầu hơi run rẩy.
“Mặc Thương.” Nàng cắn môi, thanh âm có chút run rẩy gọi tên Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương khẽ hôn nàng, mất tiếng thấp giọng nói vào tai nàng: “Ngoan, chỉ sờ thôi.”
Mặt Lâm Thanh Hàm đỏ bừng, mặc dù trong tình huống này nàng cảm thấy mạc danh xấu hổ, nhưng cảm giác mà Khúc Mặc Thương mang lại khiến nàng không thể cự tuyệt, chỉ có thể để cho cô không ngừng đốt lửa.
Mà hiển nhiên Khúc Mặc Thương đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình, cô không thỏa mãn hôn môi Lâm Thanh Hàm nữa, bắt đầu dọc theo má nàng đến vành tai, sau đó xuống cổ.
Cô còn chút lý trí không để lại ấn ký trên cổ nàng, nhưng sau khi cởi cúc áo của Lâm Thanh Hàm, cô lại để lại một mảnh dấu vết trên ngực nàng.
Lâm Thanh Hàm cảm giác mình giống như cá bị ném lên bờ, bị Khúc Mặc Thương ôm trong ngực tùy ý lăn lộn, có chút giống như hít thở không thông.
Khóe mắt có chút ướŧ áŧ, thỉnh thoảng trong miệng tràn ra một hai tiếng không thể kìm nén mà than nhẹ, quyến rũ mê người.
Chỉ là Khúc Mặc Thương không làm nữa, nơi này không hợp vệ sinh, hai người cũng chưa tắm, quan trọng là cô chưa kịp rửa tay. Cuối cùng, sau khi yêu thương người dưới thân một lần, liền thở hổn hển ôm người dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy.
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm đỏ đến lợi hại, trong mắt là một mảnh sương mù, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bị Khúc Mặc Thương ôm, nàng bị ép đến thân thể có chút tê dại, tức khắc cảm thấy thân thể có chút khác thường, cũng không phải lần đầu tiên trải qua nên nàng tự nhiên biết là cái gì, lập tức mím môi ngồi dậy.
Khúc Mặc Thương vội vàng theo sau, nhưng nghĩ đến mình đè người ở dưới thân còn sờ lại cảm thấy xấu hổ, thấp giọng ngập ngừng nói: “Chúng ta về sao?”
Lâm Thanh Hàm đứng lên, có chút không được tự nhiên: “Em đi toilet trước."
Mặt Khúc Mặc Thương đỏ bừng, nghĩ nghĩ, lấy ra một gói khăn giấy đưa cho Lâm Thanh Hàm. Khi Lâm Thanh Hàm không bật đèn mà bước đến phòng tắm riêng trong tối tăm, Khúc Mặc Thương che mặt lại, âm thầm phỉ nhổ: “Sao lại háo sắc như vậy!”
Khi hai người thu thập sạch sẽ, xác định không nhìn ra cái gì khác thường mới bước ra khỏi văn phòng. Mọi người trong công ty đều đã rời đi, chỉ còn lại nhân viên bảo vệ đi tuần tra, khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, nam nhân thoạt nhìn có chút thành thật đột nhiên co quắp: “Lâm tổng!”
Lâm Thanh Hàm nhìn hắn một cái rồi gật đầu: "Tôi về đây, vất vả rồi."
"Là việc tôi nên làm." Hắn nói, liếc nhìn Khúc Mặc Thương đang đứng bên cạnh Lâm Thanh Hàm, hắn luôn cảm thấy sắc mặt của hai người đều vô cùng hồng hào, đặc biệt là Lâm tổng bình thường đều lạnh như băng, hôm nay có vẻ nhu hòa rất nhiều.
Nhưng hắn không dám nhìn thêm, nhìn hai người rời đi, trầm giọng lẩm bẩm: “Đã muộn như vậy, Lâm tổng còn bàn chuyện với khách hàng, làm lão bản cũng không dễ a.”
Sau khi lên xe, Lâm Thanh Hàm liếc nhìn Khúc Mặc Thương nãy giờ không nói lời nào, giả vờ không để ý nói: “Thế nào, vừa rồi còn kích động như vậy, hiện tại lại không nói chuyện với em?”
Sắc mặt Khúc Mặc Thương ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng: "Không phải, chị... chỉ là chị..."
Lâm Thanh Hàm cười thành tiếng, quay đầu lại đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô: "Chỉ là chị nghĩ, tại sao chị đáng khinh như vậy đúng không?"
Khúc Mặc Thương hơi hé miệng, Lâm Thanh Hàm quay đầu khởi động xe, thanh âm nhu hòa đi rất nhiều: “Chị chính là muộn tao, chị là bạn gái của em, nếu như chị luôn có tâm tư này với em, em sẽ tức giận.”
Khúc Mặc Thương thở dài: "Chị biết, bất quá mỗi lần chị đều ngẫm lại, cũng không ảnh hưởng chị một lần vẫn là khi dễ em."
Lâm Thanh Hàm ra vẻ kinh ngạc: “Chị nói như vây lương tâm chị không đau sao?”
Khúc Mặc Thương đột nhiên nghe nàng nói loại câu nói đang lưu hành trên mạng, cùng với vẻ mặt đứng đắn thanh lãnh của nàng, không khỏi cười thành tiếng.
Khi hai người đến nhà Lâm Thanh Hàm, điện thoại của Khúc Mặc Thương đổ chuông, cô lấy ra xem thử liền nhấc máy.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mặc Thương, cậu về nước rồi à?”
Khúc Mặc Thương nghe thấy thanh âm dịu dàng dễ nghe lập tức sửng sốt, sau đó phản ứng lại, cười nói: “Giai Di, cậu lại làm chuyện gì à? Chú Xa lại giáo huấn cậu sao?"
Xa Giai Di trợn mắt, ngoài cười trong không cười: "Sao cậu lại nói vậy, tớ có thể làm chuyện gì? Tớ vừa nghe nói cậu đã về nước, cũng không thấy cậu tới tìm tớ, cho nên gọi điện hỏi một chút."
Lâm Thanh Hàm ở một bên dựng tai nghe, càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, nhỏ giọng nói: "Giai Di?"
Khúc Mặc Thương gật đầu, có chút trêu chọc nói: "Tôi cũng sẽ không đi cáo trạng, trước mặt tôi thu liễm như vậy làm gì, chẳng lẽ chú Xa ở bên cạnh cậu sao?"
Xa Giai Di bị Xa Kỳ tàn nhẫn đè ép mấy ngày mới thu liễm tính tình, khi nghe được lời nói của Khúc Mặc Thương, lại nghe thấy bên cạnh cô có thanh âm nói chuyện trầm thấp, lập tức hoàn toàn thả bay chính mình: "Được a, Khúc Tiểu Thương, cậu về nước liền vứt bỏ lão hữu đi tìm Thanh Hàm nhà cậu a?"
Thanh âm nàng đột nhiên cất cao, từ điện thoại truyền tới rõ ràng, Lâm Thanh Hàm nghe xong nhìn Khúc Mặc Thương, nghiêng đầu cười.
Khúc Mặc Thương bất đắc dĩ nói: "Cậu thu liễm vẫn tốt hơn."
"Hừ, mơ đi, là cậu giải phóng bản chất của tớ, nếu ba tớ mà biết liền nói là cậu làm tớ không thu liễm." Xa Giai Di cảm giác vui sướng không ít, cười tủm tỉm tính toán.
Khúc Mặc Thương nhướng mày: “Không ai có thể khiến cậu tự thu liễm sao?”
Xa Giai Di cười: “Nhất định sẽ có, cậu xem cậu muộn tao như vậy, hiện tại không phải yêu đương đến thuận buồm xuôi gió sao? Không biết Thanh Hàm lăn lộn cậu thế nào."
Khúc Mặc Thương nhìn người đang mở cửa, ngăn cản đối phương chạy xe lửa: "Được rồi, tôi mới về nước hai ngày, qua mấy ngày xử lý công việc thỏa đáng, Thanh Hàm cũng nhàn rỗi thì chúng ta liền cùng tụ hội."
Xa Giai Di bất mãn: "Ban ngày bận, buổi tối luôn nhàn rỗi, tớ trực tiếp đến nhà Thanh Hàm tìm cậu..."
"Không được." Khúc Mặc Thương dứt khoát cự tuyệt.
"Cậu! Cậu là đại muộn tao, tớ cũng sẽ không ăn Thanh Hàm nhà cậu, lúc cậu không ở trong nước không biết tớ đã đi bao nhiêu lần, cũng không biết ngủ lại bao nhiêu lần."
"Hửm?" Cô cau mày nhìn Lâm Thanh Hàm, Lâm Thanh Hàm quay đầu lại nhàn nhạt nhìn điện thoại: "Một lần. Cậu ấy thất tình uống say, em đi đón cậu ấy. Cuối cùng cậu ấy ôm giá giày trong nhà khóc suốt đêm, em đuổi không đi."
Xa Giai Di: ...
"Lâm Thanh Hàm, cậu đã quên ai là người giật dây bắt cầu cho hai người rồi sao? Cậu đã quên lúc cậu khổ luyến, ai đã trộm truyền lại tin tức, nói cho cậu đại muộn tao đã thích cậu..."
Lâm Thanh Hàm nhanh chóng quay đầu cầm điện thoại của Khúc Mặc Thương cúp máy: "Ồn ào."
Nàng bật đèn lên, đặt những thứ trong tay xuống: “Em đi nấu cơm.”
Khúc Mặc Thương ngăn nàng lại, nhốt nàng sau cánh cửa: “Trộm truyền tin tức? Nói cho em chị thích em? Hửm? Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
Đầu óc Khúc Mặc Thương rất linh quang, vốn dĩ lời nói của Xa Giai Di khiến cô có chút khó hiểu, nhưng Lâm Thanh Hàm không cho nàng ấy nói ngược lại còn khơi dậy cho cô cảnh giác. Sau suy nghĩ một hồi liền đoán được hẳn là thời gian đó, bởi vì Lâm Thanh Hàm xuất hiện, phát hiện mình thích nàng, trong lòng cồn cào.
“Cho nên, đoạn thời gian đó em đã biết chị thích em?”
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm mơ hồ: “Em… Giai Di nói với em… Nhưng, nhưng em không tin.”
Khúc Mặc Thương đang định nói thì nghe được lời nói của nàng liền nhịn xuống, đau đớn ở ngực biến mất đã lâu lại kéo đến, cau mày nói: "Thanh Hàm..."
Lâm Thanh Hàm thấy thần sắc của cô không đúng, lại nở nụ cười: "Nhưng sau này em liền xác định, cho nên... em mới thổ lộ với chị một lần nữa."
Khúc Mặc Thương đau lòng nàng, chỉ có thể duỗi tay véo mặt nàng: “Nhìn em ngoan như vậy cũng thật gian manh, đừng tưởng chị không biết.”
Lâm Thanh Hàm thấy cô không truy cứu mới nở nụ cười, người này a, dù đã biết cũng vẫn mềm lòng như vậy.
Hôm nay về muộn, lại không nghĩ tới Khúc Mặc Thương sẽ trở về nên không kịp mua nguyên liệu nấu ăn, quay đầu nhìn Khúc Mặc Thương: "Trong nhà không có thịt bò, không làm cà chua hầm thịt bò được, ngày mai em làm cho chị được không?"
Khúc Mặc Thương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, cười một chút: "Không ăn liền không ăn, lại nói em làm cái gì chị cũng thích ăn. Bất quá chị muốn kiểm tra tủ lạnh cùng phòng bếp trước, xem em có nấu cơm hay không.”
Lâm Thanh Hàm mím môi cười, nhìn cô mở tủ lạnh rồi lại đi tới đi lui trong bếp, ánh mắt rất sủng nịch.
Trong tủ lạnh có mì thủ công, một ít cà chua, trứng gà, rau củ quả đều đầy đủ, nhìn còn tươi, cô hài lòng gật gật đầu.
“Ừm, xem ra chị phải cảm ơn Tôn Nhã rồi.”
Lâm Thanh Hàm giả vờ khó hiểu: “Em tự nấu cơm nuôi chính mình, tại sao phải cảm ơn cô ấy?”
“Ừm, em không thích rau xanh, cũng không thích cà rốt, em sẽ không ngoan ngoãn tự mình đi mua như vậy, đều là Tôn Nhã thêm vào cho em đúng không?” Khúc Mặc Thương bóp một lá bắp cải xanh, nhìn Lâm Thanh Hàm, sau đó nghĩ tới cái gì liền yên lặng đặt lá bắp cải xuống.
Lâm Thanh Hàm không thích ăn rau xanh, nhưng cô nhớ tới năm đó cô gái rụt rè buông tự tôn thu thập những lá rau hư ở chợ rau, sau đó mang dưa muối đến trường học.
“Làm sao vậy?” Lâm Thanh Hàm thấy cô như vậy, có chút lo lắng hỏi.
Khúc Mặc Thương lắc đầu cố nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn nàng: "Rau xanh không tươi lắm, không cần ăn nữa. Sau này chị sẽ mua rau tới đây, không thể làm phiền người khác."
Lâm Thanh Hàm nhìn rau xanh: "Không có, sáng nay Tôn Nhã mới mua, bỏ rất tiếc."
Mặc dù không còn phải lo lắng về cuộc sống mưu sinh, mặc dù đã có cơm ăn áo mặc, nhưng nàng vẫn quen không lãng phí bất cứ thứ gì.
“Ừm, vậy em làm rau xanh thịt heo cho chị đi.”
“Được.” Thấy cô lại có tâm trạng tốt, Lâm Thanh Hàm cười đáp, rửa tay chuẩn bị nấu ăn.
Khúc Mặc Thương muốn nhặt rau cho nàng nhưng lại bị nàng đuổi ra ngoài, cho nên, Khúc Mặc Thương đi đến phòng khách nhìn tiểu bố trí, ánh mắt không khỏi rơi vào tờ lịch trên bàn, chỉ là ánh mắt không khỏi dừng ở vòng tròn màu đỏ bắt mắt trên đó, làm Khúc Mặc Thương dừng chân.
Cô cầm tờ lịch bàn lên, nhìn nét chữ đẹp đẽ dưới vòng tròn màu đỏ, “Mặc Thương trở về.” Bên cạnh còn có một bức phác thảo đơn giản, bên cạnh có vẽ một cái đầu của một ác nhân, mặc dù nó chỉ là một cái đầu nhỏ, nhưng thần thái giống y như đúc, vừa nhìn là biết vẽ chính mình, mà số 3 trong vòng tròn màu đỏ là ngày cô nói với nàng sẽ về nước.
Nhìn ngày tháng bị gạch bỏ trước mặt, cô không kìm được nước mắt vừa nén xuống vài lần, Khúc Mặc Thương nhìn cuốn lịch để bàn, đôi mắt đau nhức rồi rơi lệ.
Lâm Thanh Hàm trong bếp đang cắt thịt, nhưng không để ý Khúc Mặc Thương đang ở đó xem lịch.
Vừa mới ngẩng đầu nhìn lại, Khúc Mặc Thương đã đứng ở cửa phòng bếp, hai mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc. Lâm Thanh Hàm nhíu mày, bỏ dao xuống, bước nhanh tới hỏi: “Sao vậy? Chị khóc sao?"
Nàng muốn đưa tay lau nước mắt cho Khúc Mặc Thương, nhưng nàng không kịp rửa tay, cho nên lấy mu bàn tay lau cho cô: "Vừa rồi vẫn còn tốt mà, xảy ra chuyện gì, đừng khóc."
Nàng gấp lại hoảng, Khúc Mặc Thương không phải là người dễ rơi nước mắt, trừ phi chọc trúng nhược điểm của cô mới làm cô khổ sở khó chịu.
Khúc Mặc Thương nắm lấy tay nàng, lắc lắc đầu, chỉ ôm chặt nàng. Lâm Thanh Hàm cảm giác được cô khổ sở, không hỏi mà chỉ thấp giọng nói: "Em vừa cắt thịt, tay bẩn, chị để em rửa tay xong em lại ôm chị được không?"
Khúc Mặc Thương không nói lời nào, Lâm Thanh Hàm bất đắc dĩ, mang theo cô đến bồn nước, rửa sạch tay rồi lau khô mới vỗ về Khúc Mặc Thương: "Sao đột nhiên lại khóc, hửm?"
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, không nén được thương tiếc trong mắt: "Chị đau lòng, về sau nếu không thích rau xanh chúng ta liền không mua, chị cũng sẽ không rời khỏi em, em cũng không cần phải chờ chị, cũng không cần phải đơn độc trong mọi việc. Em có thể chơi xấu, có thể làm nũng, cũng có thể hành động giống như hài tử mà phát cáu với chị. Lâm Thanh Hàm, về sau em có thể sủng chị, nhưng em cũng phải dựa vào chị."
Nghĩ đến trước kia tâm tình cô không tốt mấy lần, Lâm Thanh Hàm rốt cục hiểu được, thấp giọng cười nói: "Còn có cô gái nào khác phát cáu với chị sao?"
Khúc Mặc Thương nghiêm túc nhìn nàng: “Chị là người yêu của em, cho nên em có thể đưa ra yêu cầu đối với người yêu của mình giống như bọn họ.”
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, người yêu? Tựa hồ nhiều cặp vợ chồng hoặc những người lớn tuổi thường nói, làm người yêu có trọng lượng rất lớn, việc này khiến trái tim Lâm Thanh Hàm ấm áp.
Chỉ là nàng yêu cầu để người yêu ấm áp cùng mẫn cảm của mình giải tỏa cảm xúc, nàng yêu cầu cô yêu mình hơn, nhưng nàng không muốn cô vì đau lòng mình mà khổ sở.
“Yêu cầu gì cũng đều có thể sao?” Trong mắt nàng có tia giảo hoạt, nhẹ giọng nói.
“Ừm.”
“Vậy, chị làm chuyện chuyện trước đó đi, không thể bỏ dở giữa chừng.”