Nam nhân đi tới đứng trước mặt Lâm Thanh Hàm, cẩn thận đánh giá nàng, sau đó thong thả nói: "Lâm Thanh Hàm phải không?"
Lâm Thanh Hàm theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, cảnh giác nhìn hắn nhưng không lập tức trả lời, nam nhân tựa hồ cảm thấy biểu hiện của nàng rất có ý tứ, khẽ cười: "Ta là ba ruột của con, đây là danh thiếp của ta."
Lâm Thanh Hàm chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ngay lập tức, nhìn nam nhân đưa danh thiếp mạ vàng qua, trong lúc nhất thời không có phản ứng. Loại sững sờ này rơi vào trong mắt Khổng Ích Tường, lại còn tưởng rằng nàng kích động quá mức, rốt cuộc căn cứ theo điều tra của hắn, đứa nhỏ này đi theo Lâm Yên ăn khổ từ nhỏ. Hiện tại hắn tới đón nàng đồng nghĩa với việc cuộc sống của nàng sẽ hoàn toàn bị đảo lộn, tạm biệt cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai nghèo khổ, đối với bất luận người nào đều giống như nằm mơ.
Cho nên thậm chí hắn còn nở nụ cười từ ái, trước kia Lâm Yên là mỹ nhân, sinh con gái ra cũng là tiểu mỹ nhân, hơn nữa mặt mày có phần tương tự hắn khi còn trẻ, còn có kết quả xét nghiệm ADN kia đã xác định đây là con gái ruột của hắn.
Nhưng người từ khiếp sợ lấy lại tinh thần, sắc mặt lập tức lạnh như băng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo: "Xin lỗi tiên sinh, tôi không có ba, hơn nữa tôi cũng không quen biết ông."
Nàng nói xong mím mím môi, kéo Khúc Mặc Thương đi. Khổng Ích Tường ra hiệu cho tài xế chặn đường hai người. Lâm Thanh Hàm theo bản năng bảo hộ Khúc Mặc Thương ở phía sau, thanh âm lạnh lùng nói: "Các người muốn làm gì?"
Chuyện này có chút ngoài dự kiến của Khổng Ích Tường, hắn nhíu mày, trầm giọng nói: "Đừng tùy hứng, cùng ta trở về. Trước kia con vẫn luôn đi theo mẹ con, cho nên chưa từng gặp ta, nhưng ta đúng là ba ruột của con, ta cũng đã làm xét nghiệm ADN rồi."
Khúc Mặc Thương nhìn cô gái đã hơi run rẩy nhưng vẫn che chắn trước mặt mình, cảm thấy có chút không đành lòng, cô nhẹ nhàng vỗ bả vai Lâm Thanh Hàm, nói với Khổng Ích Tường: "Cách tiếp cận của Khổng tiên sinh quá thô lỗ, người mười mấy năm không xuất hiện, hiện tại đột nhiên xuất hiện tự xưng là ba ruột của cậu ấy, bảo cậu ấy đi theo ngài. Thành thật mà nói, nếu không phải là ngài đưa danh thiếp, tôi cảm thấy sẽ bị người ta coi là kẻ buôn người."
Khổng Ích Tường có chút kinh ngạc nhìn Khúc Mặc Thương, sau đó khẽ cười cất danh thiếp đi, mang theo khinh thường nói: "Nhưng ta đã ở đây, còn có cái gì hoài nghi sao?"
Chán ghét trong mắt Lâm Thanh Hàm càng thêm dày đặc, nàng chán ghét ngữ khí của Khổng Ích Tường nói chuyện với Khúc Mặc Thương, nàng hít một hơi: "Từ nhỏ tới lớn tôi cùng mẹ sống nương tựa vào nhau, trước nay bà ấy không nói là tôi có ba, tôi cũng không muốn một người xa lạ từ đâu tới làm ba của mình. Lùi lại một vạn bước, cho dù ông là ba của tôi, mười mấy năm qua ông đều không có tin tức cũng không quan tâm đến mẹ con tôi, tại sao hôm nay lại nhảy ra? Đừng nói với tôi là ông cắn rứt lương tâm."
Nàng không chút che giấu trào phúng trong mắt, nói chuyện cũng có chút sắc bén. Khúc Mặc Thương đều có chút kinh ngạc với nàng nhanh mồm dẻo miệng.
Nụ cười trên mặt Khổng Ích Tường cứng đờ, sắc mặt trở nên khó coi, vừa định nói thì Lâm Thanh Hàm nói: "Cho dù là cắn rứt lương tâm, vậy cũng mời ông mau thu hồi lại đi, tôi không kham nổi. Chúng tôi phải về nhà, nếu ông lại chắn đường, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Thái độ của ngươi là cái gì!" Sắc mặc Khổng Ích Tường xanh mét, sau đó giận dữ nói: "Ta đã nói tốt với mẹ ngươi, ngươi phải nhận tổ quy tông!"
Bước chân của Lâm Thanh Hàm cứng đờ, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn: "Ông nói cái gì?"
Hiển nhiên Khổng Ích Tường phát hiện nàng quan tâm tới chuyện này, không nhanh không chậm nói: "Ta đón ngươi, cũng đã nói chuyện với mẹ ngươi, bà ấy đã đồng ý rồi."
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm trắng bệch, lùi lại một bước, lắc lắc đầu: "Tôi không tin, tôi muốn đích thân hỏi mẹ tôi."
Khổng Ích Tường không ngăn nàng lại, Khúc Mặc Thương thấy cảm xúc của Lâm Thanh Hàm dao động lớn như vậy, cau mày nhìn Khổng Ích Tường, mang Lâm Thanh Hàm rời đi.
Khổng Ích Tường lên xe, nói với tài xế, "Thiệu Binh, điều tra cô gái kia một chút."
Về đến nhà, Lâm Thanh Hàm gần như chạy ra khỏi thang máy, vội vã đi tới cửa, hít một hơi thật sâu, gõ cửa trước Khúc Mặc Thương.
Không có ai đáp lại, Lâm Thanh Hàm có chút hoảng loạn lại dùng sức gõ cửa: "Mẹ, mẹ!"
Cửa mở ra, sắc mặt của Lâm Yên rất không tốt, khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàm liền hơi mở to mắt, biểu tình không thể nói rõ là vui mừng hay khổ sở.
Lâm Thanh Hàm cố nén cảm xúc của mình, đặt cặp sách xuống, rầu rĩ ngồi trên sô pha, Khúc Mặc Thương ở một bên nhìn Lâm Yên hồn bay phách lạc đứng đó, thở dài: "Dì Lâm, hôm nay tan học, chúng con gặp được một nam nhân, nói là ba của Thanh Hàm."
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn Lâm Yên, Lâm Yên nhắm mắt thấp giọng nói: "Hàm nhi, ông ấy là ba của con."
Lâm Thanh Hàm kìm nước mắt: "Nhưng mẹ nói với con là con không có ba, mười mấy năm đều không có, hiện tại ông ta muốn làm gì. Ông ta nói mẹ đã đồng ý cho con trở về với ông ta phải không? Mẹ không cần con nữa phải không? Mẹ không cần con nữa a!"
Đôi mắt đỏ bừng, liên tiếp ép hỏi Lâm Yên, Lâm Yên vuốt ve khuôn mặt nước mắt không ngừng chảy xuống, khàn giọng nói: "Không phải mẹ không cần con, Hàm nhi, không phải, mẹ không có không cần con."
Lâm Thanh Hàm đột nhiên đứng lên, rồi lại ngồi sụp xuống: "Vậy tại sao mẹ lại để con đi theo ông ta."
Lâm Yên rất thống khổ, bà lau nước mắt, có chút áy náy nhìn Khúc Mặc Thương: "Mặc Thương, thực xin lỗi làm con chê cười. Dì có chút chuyện muốn nói với Thanh Hàm, con..."
"Dạ, được rồi. Con về phòng trước, nhưng dì Lâm, hai người bình tĩnh trước đi, Thanh Hàm cũng không còn nhỏ, tốt nhất là dì nên nói rõ với cậu ấy."
Lâm Yên nhìn Khúc Mặc Thương như người lớn, chậm rãi gật đầu, con gái bà thật sự may mắn mới có một người bạn như vậy, nhưng bà cũng hy vọng về sau con gái mình cũng có thể khiến người khác cảm thấy may mắn.
Ngồi trong phòng khách, hai mẹ con lần đầu tiên chính thức nói về quá khứ mà Lâm Yên vẫn luôn che giấu.
Thật ra Lâm Yên xuất thân từ một cô gái nông thôn, từ nhỏ điều kiện gia đình cũng trung bình, mặt trên còn có một người anh trai, cuộc sống của Lâm Yên cũng không mấy tốt đẹp. Nhưng bà học rất giỏi, sau khi đi học lại cố gắng tiết kiệm tiền, gia đình miễn cưỡng cho bà đi học, cuối cùng bà đỗ bách khoa đại học Yến Nam. Đại học Yến Nam cũng là trọng điểm, đối với thôn nhỏ kia thật sự rất vinh quang, thái độ của gia đình đối với bà cũng đã thay đổi rất nhiều.
Mà ở Yến Nam, Lâm Yên gặp được Khổng Ích Tường, khi đó Khổng Ích Tường lớn lên tuấn tú thanh lịch, cũng là nhân vật phong vân ở Yến Nam, lớn hơn Lâm Yên hai lớp. Lâm Yên lớn lên rất xinh đẹp, ở Yến Nam có rất nhiều người ái mộ bà, trong đó Khổng Ích Tường là người theo đuổi bà nhiệt tình nhất. Từ trước tới nay Lâm Yên chưa bao giờ gặp một nam nhân ưu tú như vậy, càng không chịu nổi thế công lãng mạn của hắn, cuối cùng hai người ở bên nhau.
Khi Lâm Yên học năm hai thì Khổng Ích Tường sắp tốt nghiệp, ngày đó bọn họ có buổi tụ hợp, Lâm Yên không chịu nổi ồn ào nên uống rất nhiều rượu, cuối cùng hai người tỉnh dậy cũng đã phát sinh quan hệ.
Lâm Yên rất bảo thủ, lúc đó bà rất hoảng loạn, nhưng Khổng Ích Tường cho rằng đây là chuyện bình thường giữa các cặp đôi, cũng trấn an bà chờ bà tốt nghiệp thì hai người liền kết hôn. Ngay lúc đó Lâm Yên nào có biết tình huống của Khổng Ích Tường, cho nên hoàn toàn tin tưởng mà ngã vào lòng hắn, cuối cùng phát hiện mình đã mang thai Lâm Thanh Hàm.
Rốt cuộc mẹ của Khổng Ích Tường cũng biết chuyện này, lúc ấy mẹ của hắn rất thoáng, để bà yên tâm sinh nở, cuối cùng bà cũng ngây ngốc sinh ra đứa nhỏ. Nhưng là con gái, sau khi Khổng gia biết được lập tức trở mặt không nhận người.
Khổng Ích Tường rất thích Lâm Yên, nhưng không chịu nổi áp lực, bị Khổng phu nhân đưa ra nước ngoài. Nhưng Lâm Yên còn chưa tốt nghiệp đã nghỉ một năm, trong nhà biết được bà chưa lập gia đình đã có con, lại bị bạn trai vứt bỏ, càng cảm thấy mất mặt, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Yên. Lâm Yên không có cách nào tiếp tục việc học, lại mắc bệnh hen suyễn chỉ có thể giãy giụa cầu sinh ở Yến Thành, nuôi Lâm Thanh Hàm lớn lên.
Lâm Thanh Hàm nghe xong chỉ cảm thấy đau lòng, một cỗ hoả khí không có nơi nào phát tiết: "Người như vậy, mẹ còn để con nhận ông ta, để con trở về sao?"
Lâm Yên nghẹn ngào nói: "Hàm nhi, đi theo mẹ quá cực khổ, mẹ vô dụng. Nếu không có Khúc gia, bây giờ cuộc sống của con sẽ ra sao? Mẹ muốn con được tốt hơn, không cần vì sinh tồn mà nếm mùi gian khổ. Khổng gia có thể cho con cuộc sống tốt hơn, còn cho con được giáo dục tốt hơn."
"Con không cần, con ghét ông ta! Lúc trước ông ta không cần con, tại sao hiện tại lại tìm chúng ta?"
Nhắc tới chuyện này Lâm Yên trầm mặc một lúc, sau đó bà nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Hàm, xoa xoa đầu nàng, "Bởi vì ông ấy không thể có con nữa, con là cốt nhục duy nhất của ông ấy."
Bà vẫn luôn biết tình hình hiện tại của Khổng Ích Tường, cho dù thế nào đi chăng nữa muốn bà để Lâm Thanh Hàm trở về cũng rất khó, bà sợ con gái mình chịu ủy khuất. Nhưng lần này bà suýt mất mạng, làm nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hơn nữa lý do khiến Khổng Ích Tường đưa Lâm Thanh Hàm trở về là vì đứa con trai 13 tuổi hắn dưỡng không phải là con của hắn a! Càng buồn cười chính là hắn không còn cơ hội làm cha nữa.
Trước đó Khổng Ích Tường đã tìm bà, bà nhất quyết không đồng ý nhưng Khổng Ích Tường lại đe dọa sẽ bắt nàng về, cuối cùng bức đến hắn đành bất lực nói ra sự thật là hắn không thể có con nữa.
"Con không muốn rời xa mẹ, con không về." thái độ Lâm Thanh Hàm kiên định, lông mày nhíu chặt.
"Hàm nhi, con nghe mẹ nói. Chúng ta đã nợ người ta quá nhiều, mẹ không muốn sau này con gánh nợ ân tình. Mẹ hy vọng con có thể có năng lực trợ giúp bất cứ ai mà con muốn trợ giúp, cũng có thể bảo vệ người mà con muốn bảo vệ. Nếu sau này con có người mình thích, có thể tự tin chống lại mọi áp lực, con hiểu không?" Lâm Yên thâm tình chịu loại thống khổ kia, hiện tại lại đối mặt với hoàn cảnh này, để con gái trở về Khổng gia là điều tốt nhất đối với nàng.
Lâm Thanh Hàm trầm mặc một lúc, nàng nghĩ đến Khúc Mặc Thương... khoảng cách giữa hai người quá lớn, hiện tại bất kể khía cạnh nào cũng đều không thể trợ giúp cô.
Cảm giác khác lạ trong đáy lòng khiến nàng hoảng sợ, tối hôm đó bị nàng không chút lưu tình đè nén ở đáy lòng, nàng vẫn luôn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng vào lúc này lại bắt đầu xuất hiện... Nếu nàng có thể trở nên ưu tú, nàng không hy vọng xa vời là cảm tình của mình sẽ được đáp lại, ít nhất... có thể sánh vai cùng cô.
"Mẹ vẫn ở đây sao?" Lâm Thanh Hàm sợ nhất là Lâm Yên sẽ bỏ nàng lại.
Lâm Yên nở nụ cười: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ không ở đây thì có thể đi đâu."
Khúc Mặc Thương vẫn luôn an tĩnh ngồi trong phòng, sửa sang lại sách của mình, cho đến khi Lâm Thanh Hàm bưng một bát súp nấm trắng đi vào.
Thấy cảm xúc của nàng giống như đã ổn định, Khúc Mặc Thương nghiêng đầu nhìn nàng: "Cậu đã quyết định chưa?"
Lâm Thanh Hàm im lặng một lúc, kiên định trong mắt đột nhiên biến thành mê man: "Mặc Thương, tôi không thích bọn họ, tôi có chút sợ tiếp xúc với những người đó".
Khúc Mặc Thương không biết phải nói thế nào, cô không thể can thiệp vào quyết định của nàng, cuộc đời của Lâm Thanh Hàm vì cô mà đã lệch khỏi quỹ đạo rất nhiều, nhưng những sự kiện trọng đại đó vẫn xảy ra. Cô không thể vô trách nhiệm đưa ra quyết định cho nàng, không thể nói ra câu kia, vậy nàng sẽ không đi.
Nói cách khác, cô không thể thay đổi được. Khổng Ích Tường nhất định phải giành được đứa con gái này, có thể mang đứa con gái đã vứt bỏ mười mấy năm trở về, khuynh tâm bồi dưỡng thành người nối nghiệp, cô cũng không ngây thơ cho rằng đó là cốt nhục tình thâm, đương nhiên là vì hắn không còn lựa chọn nào khác.