Theo quy ước, nhân viên từ chức cần nói chuyện với lãnh đạo, đặc biệt là khi các quản lý cấp cao rời đi, Khổng Ích Tường phải nói chuyện trực tiếp với bọn họ. Nhìn lý do hoang đường trong đơn từ chức của bốn người trước mặt, nhưng đơn giản là chiếu lệ vị trí hiện tại, sắc mặt của Khổng Ích Tường thật sự không khá nổi.
Sau khi nói chuyện xong, Khổng Ích Tường ném đơn từ chức xuống đất: "Đạo đức không xứng vị trí! Đã làm việc ở Cảnh Thái lâu như vậy, mỗi khi được thăng chức, chưa bao giờ nói chính mình đạo đức không xứng vị trí, hiện tại lại dùng cái cớ này từ chức?"
Từ Khôn vươn tay, cẩn thận nhặt tài liệu trên mặt đất lên, nhìn Khổng Ích Tường: "Vậy Khổng tổng, hiện tại bốn vị giám đốc tổng giám đốc đều đã từ chức, Tiểu Lâm tổng lại..."
"Đừng nhắc tới nó, đột nhiên nhiều người từ chức như vậy cũng đừng nói không liên quan gì đến nó, thật là lợi hại, thật sự dám cứng đối cứng với ta!" Cơn giận của Khổng Ích Tường càng lúc càng nhiều, nghĩ đến chuyện buổi sáng, hắn hỏi Từ Khôn, "Đã áp xuống tin tức lúc sáng chưa?"
Sắc mặt Từ Khôn cứng đờ: "Khổng tổng, tôi đã an bài người có quan hệ xã hội đi xử lý, cũng cho người liên hệ với mấy nhà truyền thông, nhưng tất cả đều ra sức từ chối, căn bản là không chính mặt đáp lại. Tin tức tới bây giờ chẳng những chưa triệt hạ, ngược lại bình luận ngày càng nhiều, đề tài so với minh tinh còn... còn xôn xao hơn."
Khổng Ích Tường bỗng nhiên xoay người, há miệng muốn phát giận nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, hắn cau mày: "Từ Khôn, chuyện ta yêu cầu cậu đi xử lý thế nào rồi, những tài liệu kia của công ty, còn những nơi sai sót đã được giải quyết chưa?"
"Khổng tổng yên tâm, sau sự việc của Tập đoàn Khoa Uyển tôi ngay lập tức kiểm tra cùng thanh lý lại mọi thứ. Chỉ là có rất nhiều bộ phận vẫn cần thời gian, tôi chọn bộ phận mà ngài đã đề cập trước, lại cho tôi một chút thời gian nữa, tôi sẽ đảm bảo vạn vô nhất thất."
Khổng Ích Tường cau mày thở dài: "Ta sợ nó sẽ không cho ta thời gian, còn có tin tức thảo luận chuyện năm xưa, mượn thế lực áp toàn bộ xuống, nếu không cuối cùng có thể ảnh hưởng đến xu hướng cổ phiếu của Cảnh Thái.”
Từ Khôn gật gật đầu, cũng lo lắng sốt ruột rời đi.
"Lời này của Khúc tổng tôi không hiểu lắm, không phải nói hôm nay bàn chuyện hợp tác với Thiên Thịnh sao? Này sao lại vô duyên vô cớ hại Cảnh Thái?"
Khúc Mặc Thương nhìn người trước mặt cười như không cười, nhấp một ngụm cà phê: "Tập đoàn Vạn Nhạc luôn là đối tác của Thiên Thịnh, gần 40% vật liệu của Thiên Thịnh là do tập đoàn Vạn Nhạc cung cấp, tôi nghĩ hẳn là Từ tổng rất hiểu Thiên Thịnh và Cảnh Thái, cái nào nặng cái nào nhẹ. Mấy ngày nay hẳn là các người cũng nhận được tin tức, trước mắt giá cổ phiếu của Cảnh Thái không ổn định, một buổi chiều đã giảm không ít. Tổng giám đốc của Cảnh Thái Lâm Thanh Hàm đã từ chức, nghe nói 4 người giám đốc sản phẩm, tổng giám đốc nghiên cứu phát minh, quản lý cấp cao của bộ phận kỹ thuật đã từ chức, có thể nói hiện tại Cảnh Thái là một mớ hỗn độn."
Từ Cảnh Nghiêm nhìn cô, thử nói: "Cho nên Khúc tổng đang chuẩn bị khai chiến với Cảnh Thái, hoàn toàn quyết liệt."
"Từ tổng nghĩ thế nào? Tôi biết Từ tổng nghĩ vấn đề này không liên quan đến ngài, nhưng tôi cũng không lòng vòng, Cảnh thái là mục đích cuối cùng tôi nhằm vào, tôi biết tập đoàn Vạn Nhạc chuẩn bị hợp tác với Cảnh Thái. Tập đoàn Vạn Nhạc là đối tác của Thiên Thịnh, cho nên tôi chào hỏi trước một tiếng, cũng miễn cho lúc đó làm Vạn Nhạc đi theo chịu liên lụy."
Từ Cảnh Nghiêm cười ra tiếng: "Khúc tổng nói đùa rồi, ngài đừng trách tôi nói thẳng, thế lực của Cảnh Thái ở Yến Kinh ngang hàng với Thiên Thịnh, nền tảng của Cảnh Thái ngược lại củng cố hơn, Khúc tổng mới tiếp quản Thiên Thịnh hơn một năm, giờ xé rách mặt với Cảnh Thái, như vậy quá nóng vội. Tôi nghĩ nếu ba ngài biết chuyện thì cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa Khúc tổng có nắm chắc như vậy có thể áp Cảnh Thái xuống không?"
Khúc Mặc Thương cười nhẹ: "Xem ra Từ tổng cảm thấy tôi đây không biết tự lượng sức mình, tôi tưởng giao dịch với Vạn Nhất cũng đã một năm, cũng có mấy lần trực tiếp hợp tác với Từ tổng, hẳn là ngài hiểu tính cách của tôi rồi. Nếu tôi dám ra tay đương nhiên là đã vạn toàn nắm chắc, nếu Từ tổng cảm thấy Cảnh Thái càng đáng giá hợp tác hơn Thiên Thịnh, vậy tôi cũng không ép buộc."
Nói xong cô duỗi tay chỉnh tay áo, bên kia Trần Tiêu thư ký của Khúc Mặc Thương bước vào, liếc nhìn Từ Cảnh Nghiêm: "Khúc tổng, phó tổng của Tập đoàn Quốc Uy đã tới, nói là vẫn muốn bàn chuyện hợp tác với ngài một chút."
Khúc Mặc Thương nhướng mày: "Vậy Từ tổng, tôi không trì hoãn thời gian của ngài nữa, còn hợp đồng, khi tôi xử lý xong chuyện hiện tại chúng ta lại thương lượng, tôi đi chiêu đãi Kỷ tổng trước."
Nghe được phó tổng của tập đoàn Quốc Uy tới, sắc mặt Từ Cảnh Nghiêm hơi thay đổi, vội vàng mở miệng nói: "Khúc tổng, tôi hiểu ý của ngài, tôi cũng hiểu hợp tác với Cảnh Thái phải làm như thế nào. Chuyện hợp đồng không vội, chờ Khúc tổng xử lý chuyện của Cảnh Thái thì tôi lại đến, ngài bận đi."
"Tôi rất cảm kích Từ tổng vì đã hỗ trợ mạo hiểm lần này, làm việc với Từ tổng rất vui vẻ, không cần sốt ruột chuyện hợp đồng."
Từ Cảnh Nghiêm rời đi, quay đầu ý cười trên mặt liền lạnh, trong lòng âm thầm mắng chửi, nha đầu này chính là tiểu diện hổ!
Khúc Mặc Thương nhìn hắn rời đi, khẽ thở dài, lúc này cô cũng không muốn chậm trễ, mặc dù hiện tại đang dùng thủ đoạn bức cho mấy nhà phân rõ ranh giới với Cảnh Thái, làm cho bọn họ bất mãn, nhưng khi mọi chuyện đã xong xuôi, không những không còn sinh bất mãn mà chỉ biết cảm kích.
Trần Tiêu cũng câu môi cười: "Khúc tổng, chiêu này của ngài thật lợi hại, vừa nghe tới tập đoàn Quốc Uy, Từ tổng lập tức thỏa hiệp."
Khúc Mặc Thương nhàn nhạt cười: "Hiện tại trong lòng ông ta đang mắng tôi đến máu chó phun đầy đầu, tập đoàn Quốc Uy và Vạn Nhạc như nước với lửa, tỷ tỷ của Từ Cảnh Nghiêm gả cho Kỷ Vạn Châu, lại lừa dối lúc tỷ tỷ ông ta mang thai, cuối cùng bởi vì tỷ tỷ ông ta bị chứng trầm cảm sau sinh mà ôm con nhảy lầu. Vừa vặn hai người họ cạnh tranh trong kinh doanh, tập đoàn Quốc Uy luôn muốn hợp tác với Thiên Thịnh, nhưng Vạn Nhạc nhanh chân đến trước, Từ Cảnh Nghiêm chính là sợ tôi giận chó đánh mèo cho Kỷ Vạn Châu cơ hội, cho nên mới sảng khoái đáp ứng."
Sau khi ứng phó với Kỷ Vạn Châu xong, Khúc Mặc Thương đi gặp Khúc Thịnh. Khúc Thịnh đang xem tin tức trong văn phòng, ông nhìn lên Khúc Mặc Thương chỉ vào bản tin: “Đây cũng là ý của con phải không?”
Khúc Mặc Thương lắc đầu, hơi cau mày: “Không phải, nếu có thể con cũng không muốn kéo Thanh Hàm vào, vì có liên quan đến danh dự của mẹ con em ấy, đột nhiên dùng nó làm vũ khí công kích Khổng Ích Tường cũng không phải chuyện tốt. Chỉ là, Thanh Hàm sợ chúng ta vất vả, lại muốn đòi công bằng cho dì Lâm, cho nên sự việc mới nổ ra, nhưng bình luận bên dưới lại ngoài dự kiến của con."
Khúc Thịnh gật đầu: "Ba còn tưởng như thế nào con lại bắt vợ con làm văn." Khúc Thịnh không mặn không nhạt nói, làm mặt Khúc Mặc Thương có chút nóng: “Ba, còn ba thì sao?”
“Mấy ngày nay con đều là bàn bạc với mấy công ty hợp tác với Thiên Thịnh, chính là cắt đứt đường lui của Cảnh Thái, xem ra là con đã chuẩn bị đầy đủ."
"Đúng vậy, nếu không ngoài dự đoán thì hôm nay Trần Thần và Chu Tư Cầm đã bị giam giữ. Giá cổ phiếu của Cảnh Thái đã giảm không ngừng, chỉ chờ những người ngầm làm việc tốt bị bại lộ, dù Cảnh Thái có thể chống đỡ, Khổng Ích Tường cũng gánh không được nữa." Khúc Mặc Thương tựa hồ không thấy được Khúc Thịnh ngầm oán trách, đúng đắn trả lười.
Khúc Thịnh bị cô chọc cười: "Tuổi trẻ thật là nhiệt huyết, làm việc vội vàng như vậy. Con tùy tiện đi bàn bạc với đám cáo già mấy tập đoàn kia, bọn họ còn không nhân cơ hội nhéo con một phen, nói không chừng còn sẽ đắc tội bọn họ đến mũi dính đầy tro. Về sau nếu muốn tiếp quản Thiên Thịnh, quá nôn nóng đắc tội những người này, con đường về sau sẽ rất khó đi."
Khúc Mặc Thương câu môi: "Binh quý thần tốc, loại chuyện này chỉ có thể nhanh mới có thể đủ tàn nhẫn. Tuy Khổng Ích Tường xử lý việc nhà có chút hồ đồ, nhưng xử lý việc thương trường thì thủ đoạn của ông ta đều không có chút hồ đồ."
Khúc Thịnh hừ một tiếng: "Dù sao con phải nói lý, mau làm việc của con đi, buổi chiều mang Thanh Hàm về ăn cơm."
"Được, ba."
Buổi chiều, Khổng Ích Tường và Trần Khiên đều nhận được một cuộc điện thoại từ nhà, tức khắc đều là luống cuống tay chân, lần này hai người trực tiếp bị cảnh sát mang đi, bên kia cơ quan tố tụng đã lập tức đệ đơn kiện ở đó, hơn nữa tội không chỉ mưu hại Lâm Thanh Hàm, Trần Khiên và Khổng Ích Tường nghe tin tay chân đều lạnh lẽo.
Lão nhân của Trần gia rất tức giận, tìm cách nhờ cậy các mối quan hệ khắp nơi nhưng cuối cùng đều là bị sập cửa vào mặt, hoặc là trực tiếp từ chối.
"Ba, con đúng là có một đứa con hỗn chướng, ngài phải nghĩ cách. Chẳng lẽ thật sự muốn tống nó vào tù vì cưỡиɠ ɠiαи một nữ nhân sao?"
Lão nhân Trần gia tức giận đến trực tiếp ném cái ly xuống đất, "Đều là ngươi không nên thân dạy con không tốt, ngươi còn mặt mũi nói. Nó đúng là hỗn chướng! Ngươi biết cái gì không? Sự việc nó lái xe đâm chết một nhà 3 người bỏ trốn ba năm trước đã bị người tra ra, còn có nó làm loạn ở bên ngoài, xúi giục người khác đánh chết người, bị người lật tung cả đáy. Ta cúi gằm mặt đi khắp nơi cầu người đều bị chặn lại, hơn nữa đã tìm được bằng chứng, hiện tại trực tiếp khởi tố, nếu tuyên án thì ngồi bao nhiêu năm a!"
Vợ của Trần Khiên nghe thấy, trực tiếp đầu choáng mắt hoa ngất đi. Trần Khiên cũng hoảng sợ, sau khi đưa vợ đến bệnh viện, hắn đến Thiên Thịnh tìm Khúc Thịnh, lúc này hắn mới hiểu Lâm Thanh Hàm đã hoàn toàn leo lên Khúc gia, chỉ có cầu Khúc gia ra mặt mới có thể thả Trần Thần.
Khổng Ích Tường cũng không nhịn được nữa, trực tiếp gọi cho Lâm Thanh Hàn. Khi nhận được cuộc gọi, Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương đều đang ở Thiên Thịnh, hai người đều xác minh một số tội danh cấp cao của Cảnh Thái, động thái lớn nhất là Chu Bác Thao.
Lúc trước Chu Bác Thao vẫn luôn gây gổ với Lâm Thanh Hàm, Lâm Thanh Hàm đã cầm hắn ở bên ngoài lập công ty riêng ép hắn một lần, xong việc nàng yêu cầu Chu Bác Thao giải thể công ty để bình ổn cơn giận của Khổng Ích Tường. Nhưng trên thực tế, nàng phát hiện công ty của Chu Bác Thao không phải chỉ để kiếm tiền.
Mà Khúc Mặc Thương cũng từng đề cập để ý tới Chu Bác Thao, cho nên nàng vẫn xem nhẹ liên kết này, cuối cùng phát hiện Chu Bác Thao thực sự đã câu kết với một công ty buôn lậu. Thậm chí, hắn còn lợi dụng lòng tin của Chu Tư Cầm để lấy danh nghĩa của Cảnh Thái buôn lậu với người, số tiền lên tới vài trăm triệu.
Khi Khổng Ích Tường gọi tới, Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương mới trả lời cuộc gọi.
"Lâm Thanh Hàm, ngươi đừng có quá đáng. Ta đã nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi chẳng có tình sao? Bà nội ngươi đã làm sai, là nên giáo huấn, nhưng bà ấy là bà nội của ngươi, tại sao ngươi lại hùng hổ dọa người như vậy? Ta đã nói ngươi là người thừa kế duy nhất của Khổng gia, về sau Cảnh Thái sẽ là của ngươi, nhưng ngươi lại tự tay hủy hoại thứ của mình. Mối quan hệ của ngươi với Mặc Thương rốt cuộc là gì, cô ta vì ngươi mà ra mặt như vậy, chẳng lẽ ngươi thực sự không biết liêm sỉ đến nữ nhân cũng muốn câu? Hay là người đáp thượng Khúc Thịnh?”
Ngay sau khi kết nối liền một loạt những lời khiển trách giận dữ ập đến.
Lâm Thanh Hàm cười lạnh: "Khổng Ích Tường, chính mình xấu xa cũng nghĩ người xấu xa như vậy, bao năm qua ông đã làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy nhưng không có chút hối hận sao? Ông vứt bỏ mẹ tôi, bức bà ấy đi để tôi trở về với ông, ông nên nghĩ đến ngày hôm nay! Ông càng coi trọng Cảnh Thái tôi sẽ càng phá hủy nó! Thứ ông đang chờ đợi chỉ là khởi đầu, quà tặng của Chu Tư Cầm dành cho ông còn nhiều hơn thế nữa. Tôi nhớ rõ, dự án xanh hóa, còn có Kim Sa Loan, Trung kiến nhất phẩm đều là những thương vụ lớn mới nhất, đều do tôi xử lý, có lẽ vài ngày nữa sẽ có nhà đầu tư rút lui, tôi hy vọng ông vẫn có thể giữ vững."
Nàng cúp điện thoại, Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng ôm nàng: “Đừng tức giận, mấy ngày nữa ông ta sẽ hoàn toàn héo.”
“Hình như ông ta đã nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta, đến lúc đó, em sợ sẽ cá chết lưới rách."
Khúc Mặc Thương lắc lắc đầu: "Không sao, cho dù có công khai, đối với Thiên Thịnh cũng không có ảnh hưởng gây hủy diệt, cùng lắm là chị không làm tổng tài Thiên Thịnh nữa, làm việc cho em."
Lâm Thanh Hàm bật cười: “Chú Khúc sẽ đánh gãy chân em a."
Khúc Mặc Thương nhìn vào mắt nàng, mỉm cười hôn lên trán nàng.
“Sẽ không, có chị ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”