Ngồi trên lầu ba quán cà phê ở Yến Thành này, Khúc Mặc Thương có chút đạm mạc nhìn chiếc ghế trống trước mặt, kể từ khi nhận được cuộc gọi kia, tâm mệt mỏi cùng nôn nóng của cô lại càng thêm mấy phần cáu kỉnh. Kể từ khi hai bên thoả thuận đã hai mươi phút trôi qua, cô rất chán ghét người không đúng giờ, nhưng lại không thể không kiên nhẫn chờ đợi.
Đôi lông mày được tô vẽ tinh xảo bất giác nhíu lại, không rời tầm mắt khỏi chỗ ngồi kia, ngay sau đó bên tai phát ra tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất. Sàn có trải thảm khiến âm thanh trầm thấp lại rất nhẹ, nhưng tiết tấu cùng lực độ cơ hồ vần giữ nguyên, không nhanh không chậm.
Đây là một người nghiêm khắc, Khúc Mặc Thương còn không có quay đầu đã đưa ra kết luận. Nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy một nữ nhân mặc áo sơ mi màu lam nhạt đang đi về phía bên này.
Mái tóc dài xõa vai, thân dưới là quần tây đen, áo sơ mi không có nếp nhăn, cúc áo chỉnh tề đến viên cuối cùng, hơn nữa khuôn mặt thanh lãnh kia không có một tia độ ấm, cả người lộ ra hương vị cấm dục.
Bất động thanh sắc liếc mắt nhìn, Khúc Mặc Thương cho rằng chính mình lớn lên rất ưa nhìn, nhưng mà người trước mắt lại tinh xảo không thể bắt bẻ, không chỉ có dung mạo xuất sắc, mà khí chất cũng không tìm ra được điểm không hài hòa, khó trách tên kia không thể chịu được muốn leo lên.
Khúc Mặc Thương không nghĩ nhiều, che dấu tia trào phúng trong mắt, đứng dậy đưa tay ra: "Chào Khổng tổng, nghe danh đã lâu."
Nữ nhân kia nhìn cô một chút rồi đặt ánh mắt vào bàn tay đang đưa ra của cô, dừng một lúc mới vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy: "Xin lỗi, tôi đến muộn. Còn có, tôi họ Lâm, Lâm Thanh Hàm."
Ngữ khí của câu cuối cùng đặc biệt lạnh lùng, Khúc Mặc Thương nghe được liền kinh ngạc. Họ Lâm? Không phải là họ Khổng sao? Nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô lập tức lấy lại tinh thần, gợi lên nụ cười nhẹ: "Lâm tổng khách khí rồi, tôi cũng vừa tới không lâu."
Lâm Thanh Hàm ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt dừng ở trên người cô, một người lạnh lùng như vậy, ngay cả khi chuyên chú nhìn người mà đôi mắt đều không cảm nhận được độ ấm.
Biểu tình trên mặt thoạt nhìn không có một tia dao động, nhưng lại nhìn mình chằm chằm như vậy, Khúc Mặc Thương vẫn cảm thấy trong đôi mắt xinh đẹp kia giống như có chút cảm xúc dao động, nhưng cô không thể nào hiểu được ý nghĩa là cái gì. Nghĩ đến mục đích hai người gặp mặt hôm nay, cô hít một hơi, từ bỏ ý định đi thăm dò suy nghĩ của đối phương, gọi người phục vụ tới, thuận miệng hỏi: "Lâm tổng thích loại cà phê nào?"
Lâm Thanh Hàm nhìn thực đơn cô đưa, nói: "Mocha, cảm ơn."
Sau khi gọi hai cốc mocha, Khúc Mặc Thương ngồi thẳng dậy nhìn Lâm Thanh Hàm, nói thẳng: "Lời Lâm tổng nói trong điện thoại là có ý gì?" Sắc mặt của cô cũng không phải rất tốt, mấy ngày nay cô bị các cổ đông bứt cho sức đầu mẻ trán, hơn nữa Khúc Thịnh bị bệnh nặng, sau nhiều ngày như vậy, ngay cả trang điểm tinh xảo cũng không thể che giấu được mệt mỏi dày đặc của cô.
Đôi mày quạnh quẽ của Lâm Thanh Hàm khẽ nhướng lên, nhưng sắc mặt lại không có chút thay đổi, chỉ trả lời: "Như cô đã nghe được, cổ phần Mạnh Gia Hòa đưa cho Khổng Ích Tường, tôi có thể trả lại cho Khúc gia."
"Tôi không hiểu." Khúc Mặc Thương đột nhiên cau mày, tựa hồ nghe thấy cái tên kia khiến cô rất không thoải mái. Biểu tình khách sáo cùng công thức hóa trước đó đã khôi phục lại điềm tĩnh, giương mắt lên nhìn thẳng vào Lâm Thanh Hàm đang vân đạm phong khinh nói trả lại 35% cổ phần cho Khúc gia, không chút che giấu nghi hoặc cùng dò xét.
Lại nói người trước mặt và cô hẳn là có mâu thuẫn mới đúng, nửa tháng trước, vị hôn phu Mạnh Gia Hòa của cô muốn lấy lòng nữ nhân này, trộm dùng con dấu của công ty đem 35% cổ phần vốn thuộc về Thiên Thịnh chuyển cho Lâm Thanh Hàm.
Thiên Thịnh do một tay Khúc Thịnh thành lập, quá trình khởi nghiệp rất vất vả, ban đầu vì để công ty phát triển tốt nên cổ phần trong tay được từng chút chia ra ngoài. Hiện tại cổ phần của Khúc gia trong Thiên Thịnh chỉ còn 45%, sau khi Khúc Mặc Thương và Mạnh Gia Hòa đính hôn, 35% trong đó liền cho hai người.
Cổ phần của Thiên Thịnh rất phân tán, bên ngoài chiếm 11%, còn lại là cổ đông, Cảnh Thái lấy đi 35% này liền không ai có thể áp đảo, cho nên đương nhiên Cảnh Thái chiếm quyền lợi trong Thiên Thịnh. Chịu loại đả kích này, Khúc Thịnh lập tức một bệnh không dậy nổi, thậm chí mấy ngày nay đã thông báo bệnh tình nguy kịch vài lần.
Lâm Thanh Hàm là con gái của Khổng Ích Tường, chủ tịch tập đoàn Cảnh Thái, năm nay mới 28 tuổi, mấy năm nay dần dần tiếp quản tập đoàn Cảnh Thái, cũng là một nhân vật truyền kỳ ở Yến Thành. Cảnh Thái và Thiên Thịnh đang cạnh tranh trong kinh doanh, giống như nước với lửa, khi Khổng Ích Tường cầm quyền liền muốn tìm cơ hội đối phó với Thiên Thịnh, hiện tại đã có cơ hội, làm sao có thể dễ dàng buông tay.
Nghĩ đến Mạnh Gia Hòa thì Khúc Mặc Thương liền cảm thấy đau đầu, cô gặp Mạnh Gia Hòa khi còn là nghiêng cứu sinh, gia đình hắn rất nghèo, chỉ có mẹ nhiều bệnh. Khi còn là nghiên cứu sinh, Mạnh Gia Hòa đã theo đuổi cô rất lâu, lúc đó Khúc Mặc Thương cũng không có nhiều tâm tư phong hoa tuyết nguyệt, mặc dù Mạnh Gia Hòa theo đuổi cô rất lâu nhưng vẫn luôn đúng mực, cũng không đi quá xa. Hắn rất có tài cùng có chí tiến thủ, Khúc Mặc Thương cũng có chút yêu thích hắn.
Sau khi chuẩn bị tốt nghiệp, Khúc Mặc Thương bị các mối quan hệ thương nghiệp trong tập đoàn của gia đình tìm cách làm thân khiến cho đau đầu, vì không muốn tình cảm của mình thương mại hóa nên cuối cùng cô đã chấp nhận Mạnh Gia Hòa. Thời điểm đó, cô cảm thấy Mạnh Gia Hòa rất phù hợp với mình, khi đi cùng hắn cũng rất thoải mái. Sau khi tốt nghiệp, Mạnh Gia Hòa được sự đồng ý của Khúc ba rồi bước vào Thiên Thịnh, dựa vào nền tảng kiến thức mà từng bước thăng tiến. Nhìn thấy hắn có chút năng lực, mà Khúc Mặc Thương lại không thích quản lý công việc kinh doanh của gia đình, cho nên Khúc ba từng bước giao công ty cho Mạnh Gia Hòa. Mặc dù cô và Mạnh Gia Hòa không có tình cảm sâu đậm, nhưng mà cô vẫn luôn cho rằng cuối cùng hai người cũng sẽ kết hôn. Tuy nhiên, chỉ mới bước một chân vào cửa Khúc gia mà Mạnh Gia Hòa đã lộ rõ bản chất, bày mưu tính kế hãm hại công ty của gia đình cô.
Hiện tại Thiên Thịnh thất bại thảm hại như vậy, chỉ cần Lâm Thanh Hàm nguyện ý, Cảnh Thái thậm chí có thể nhân cơ hội này thâu tóm Thiên Thịnh. Cô không nghĩ ra lý do tại sao nàng có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, huống chi là trả lại 35% cổ phần cho cô.
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm rơi vào đôi mắt đen láy đang dần dần bị mệt mỏi chiếm lấy của người kia, nàng vô thức vươn tay ra giống như muốn chạm vào gương mặt của người kia để vỗ về an ủi, nhưng khi tay đang ở trên không trung liền rút tay về, nhìn đôi mắt của Khúc Mặc Thương chậm rãi nói: "Tôi rất có hứng thú với Thiên Thịnh, nhưng cũng rất khinh thường dùng thủ đoạn hèn hạ để đạt được mục đích như vậy, đặc biệt là kẻ thu được lợi lớn nhất là Khổng Ích Tường."
Khúc Mặc Thương không ngốc, liên tưởng đến việc vừa rồi nàng nhấn mạnh chính mình họ Lâm, lại nghĩ đến giới thượng lưu ở Yến Thành đã từng lưu truyền một bí mật nhỏ cũng hiểu được đại khái. Nhưng mà, một người có quan hệ không tốt với cha mình như vậy, làm sao có thể vì trả thù mà từ bỏ ích lợi khổng lồ này.
Khúc Mặc Thương không hề che giấu thu hồi biểu tình, nói chuyện với người thông minh tốt nhất là càng thẳng thắn càng tốt: "Rốt cuộc cô muốn cái gì?"
Lâm Thanh Hàm không nhiều lời mà trực tiếp đưa ra một bản hợp đồng, ngón trỏ và ngón giữa điểm nhẹ vào hợp đồng, đẩy tới trước mặt Khúc Mặc Thương.
Ngón tay của nàng rất xinh đẹp, các đốt ngón tay thon dài trắng nõn, động tác điểm vào hợp đồng rất ưu nhã, nhưng Khúc Mặc Thương chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức tập trung vào mấy chữ to trên hợp đồng, thư chuyển nhượng cổ phần.
Khúc Mặc Thương mím môi, đơn giản nhìn qua rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm.
Nàng vẫn không có nhiều biểu tình, nhàn nhạt nói: "Tôi có thể trả 35% cổ phần lại cho cô, hơn nữa giá trị thấp hơn 20% giá trị thị trường, Khúc tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Khúc Mặc Thương nhìn hợp đồng mím chặt môi, một tia sáng lóe lên trong mắt nhưng lại mờ đi: "Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng không có đủ nguồn vốn mua lại số cổ phần này."
Lâm Thanh Hàm gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, lấy ra hợp đồng khác, nhìn qua một chút rồi đưa tới trước mặt Khúc Mặc Thương, nhẹ giọng nói: "Thực ra chuyện này rất đơn giản, tôi không cần cô huy động nguồn vốn, tôi chỉ cần Thiên Thịnh nhường lại mảnh đất đã giành được ở kỳ đấu thầu vừa rồi cho tôi."
Lúc này, người phục vụ đã đem cà phê ra, nàng hơi dựa vào ghế, nhấp một ngụm cà phê, không nhìn Khúc Mặc Thương nữa, giống như đang chờ Khúc Mặc Thương suy nghĩ.
Lòng Khúc Mặc Thương trầm xuống, đáy lòng sinh ra một cỗ bất lực dày đặc. Mảnh đất kia của Thiên Thịnh là Khúc Thịnh bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới có thể vượt qua Cảnh Thái mà giành được, chính quyền Yến Thành đã tiết lộ chính phủ sẽ sớm phát triển mảnh đất kia, đến lúc đó chắc chắn nó sẽ là một chiếc bánh kem lớn. Giành được mảnh đất kia không thể nghi ngờ là thắng lợi lớn nhất của Thiên Thịnh, nhưng hiện tại vòng đi vòng lại lại trở về trong tay của Cảnh Thái. Quả nhiên là Lâm Thanh Hàm, tính toán này thực sự rất hoàn hảo.
Lâm Thanh Hàm nhìn vẻ mặt cô có chút suy sụp, sau đó nhàn nhạt nói tiếp: "Tôi đã nói rồi, tôi rất đánh giá cao Thiên Thịnh, cho nên tôi hy vọng sẽ cùng với Thiên Thịnh hợp tác phát triển mảnh đất kia. Cô nên biết, Cảnh Thái và Thiên Thịnh hợp tác sẽ có lợi hơn so với cạnh tranh một mất một còn, cô nghĩ thế nào?"
Khúc Mặc Thương có chút kinh ngạc nhiên nhìn nàng, nhất thời không biết phải nói gì. Một lúc sau, cô rũ mày nói, "Hiện tại tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Chỉ là tôi không cảm thấy Khổng gia cùng Khúc gia có khả năng hợp tác với nhau."
Lâm Thanh Hàm cầm lấy khăn ăn lau miệng, ánh mắt có chút lạnh lẽo, trong lời nói cũng có chút lạnh lùng: "Cho nên, không phải Khổng gia cùng Khúc gia hợp tác, mà là tôi đang nói chuyện hợp tác với Khúc gia. Nếu cô có thể chấp nhận hai hợp đồng này liền có thể cùng nhau ký, còn nếu không được, vậy coi như tôi chưa nói gì đi."
Khúc Mặc Thương cho rằng mình đã tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng lại không nhìn thấu tâm tư của nữ nhân trước mặt, mặc dù tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch nhau. Nghe thấy ý tứ của Lâm Thanh Hàm, có lẽ Cảnh Thái đã hoàn toàn bị nàng nắm trong tay. Nghĩ nhiều cũng vô ích, hiện tại cô đã cùng đường bí lối, Lâm Thanh Hàm này chính là cọng cỏ cứu mạng của cô.
Bên kia đã ký tên trên hợp đồng, chữ viết lộ ra sắc bén cực kỳ giống Lâm Thanh Hàm. Khúc Mặc Thương không chút do dự mà ký vào hợp đồng, trên hợp cũng cũng đã sớm chuẩn bị con dấu, xem ra người kia đã chắc chắn cô sẽ ký.
Lâm Thanh Hàm cũng không có nhìn, sau khi tiếp nhận hợp đồng, nàng vươn tay phải ra, vẫn không có chút độ ấm nhìn Khúc Mặc Thương.
Bàn tay nàng rất lạnh, cho dù là mùa hè vẫn là mát lạnh như thế, khi Khúc Mặc Thương nắm lấy, giữa đôi lông mày lãnh đạm của nàng lộ ra nụ cười khó phát hiện: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Khi đưa Lâm Thanh Hàm xuống lầu, Khúc Mặc Thương vẫn cảm thấy có chút không chân thật, cuộc khủng hoảng của Thiên Thịnh đã khiến cô gặp nguy cơ hơn nửa tháng, còn nghĩ sẽ đi vào ngõ cụt, nhưng lại bị nữ nhân này xoay chuyển trong nháy mắt. Mặc dù mảnh đất kia rất tốt, nhưng tuyệt đối không tốt bằng 35% cổ phần của Thiên Thịnh, thậm chí còn kém hơn cơ hội ngàn năm có một thâu tóm Thiên Thịnh, Lâm Thanh Hàm muốn làm gì?
Lúc chuẩn bị xuống lầu, Khúc Mặc Thương vẫn không nhịn được nói: "Tại sao Lâm tổng lại làm như vậy?"
Lâm Thanh Hàm dừng bước, quay đầu nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt giống như lúc đầu gặp mặt, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại, mím môi đạm mạc nói: "Bởi vì thứ ông ta càng muốn có được, tôi càng phải làm ông ta không thể có được."
Khúc Mặc Thương không nghĩ tới nàng lại thẳng thắn như vậy, có chút ngây người, nhưng sau khi Lâm Thanh Hàm xoay người lại thốt ra một câu khiến cô càng kinh ngạc hơn.
"Còn có, tôi muốn trả cho cô một món nợ ân tình."
Khúc Mặc Thương càng nghe càng không hiểu, nợ ân tình? Trước đó cô còn chưa từng gặp qua vị Lâm tổng này thì lấy đâu ra ân tình cho nàng trả.
Cô tiến lên một bước, vừa định nói thì một giọng nam có phần kinh ngạc xen lẫn khẩn trương xen vào: "Sao cô lại ở đây?"
Hai người đồng thời quay đầu lại, nam nhân mặc tây trang đeo mắt kính kia không phải Mạnh Gia Hòa còn có thể là ai?
Nhiệt độ trong mắt Khúc Mặc Thương đã hoàn toàn lạnh xuống, ngữ khí lạnh nhạt lại bình đạm nói: "Tôi ở đâu liên quan gì tới Mạnh tiên sinh?"
Mặc dù Mạnh Gia Hòa đang nói chuyện với cô, nhưng tầm mắt của hắn lại nhìn về phía Lâm Thanh Hàm, khuôn mặt tuấn tú khẽ cau mày: "Sao cô lại tìm Thanh Hàm, đây là chuyện của chúng ta, cô muốn làm cái gì?"
Lâm Thanh Hàm nhíu mày lại: "Mạnh Gia Hòa, chẳng qua anh chỉ là cấp dưới của tôi thôi, tốt nhất anh nên gọi tôi là Lâm tổng đi."
Sắc mặt của Mạnh Gia Hòa thay đổi, có chút xấu hổ nói: "Lâm tổng, thực xin lỗi, tôi sẽ lập tức xử lý chuyện này, sẽ không để cô ấy quấy rầy ngài. Trước đó chủ tịch nói có việc muốn tìm ngài, ngài trở về trước đi."
Khúc Mặc Thương cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi không cảm thấy có chuyện gì cần xử lý với kẻ bội bạc như anh, Mạnh Gia Hòa, anh đã làm gì thì anh tự biết, đừng đóng kịch nữa. Hẳn là anh đã nhận được giấy triệu tập của tòa án rồi, hiện tại anh nên nghĩ cách thoát tội như thế nào đi."
Sắc mặt Mạnh Gia Hòa lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn tỏ ra mình vô tội, cắn răng nói. "Tôi nghĩ bây giờ cô nên nghĩ làm thế nào cứu lấy Thiên Thịnh thì hơn, dù sao chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi cũng không muốn nhìn cô cửa nát nhà tan a."
Nửa câu "cửa nát nhà tan" này trực tiếp chọc vào trái tim của Khúc Mặc Thương, cô gắt gao nắm tay mình, được giáo dưỡng tốt khiến cô nhịn xuống cơn tức giận, chỉ hít một hơi thật sâu, nhìn hắn và Lâm Thanh Hàm. "Quả thực là như vậy, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngộ nhỡ anh có thân bại danh liệt, mất hết tất cả, tôi cũng rất thương tiếc."
Khúc Mặc Thương gật đầu với Lâm Thanh Hàm xem như chào hỏi, chuẩn bị rời đi, Lâm Thanh Hàm cũng theo bản năng đáp lại. Điều này rơi vào mắt của Mạnh Gia Hòa liền có ý nghĩa khác, hắn nhạy bén ý thức được có cái gì không đúng, lập tức duỗi tay kéo Khúc Mặc Thương: "Mặc Thương, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện." Hắn cho rằng Khúc Mặc Thương đã nói cái gì không nên nói với Lâm Thanh Hàm, mới để Lâm Thanh Hàm vốn có cảm tình tốt với hắn lại đối xử với hắn như vậy.
Khúc Mặc Thương tiếp xúc tay chân với hắn chỉ cảm thấy rất ghê tởm, đột nhiên muốn thoát ra, nhưng bàn tay của Mạnh Gia Hòa rất lớn, lập tức không thể thoát khỏi. Khách ra vào đều kinh ngạc nhìn ba người tuấn tú xinh đẹp, khiến Khúc Mắc Thương càng cảm thấy xấu hổ cùng chán ghét.
"Mạnh Gia Hòa, buông cô ấy ra." Hai mắt Lâm Thanh Hàm như kết băng, lạnh lùng nói, muốn tiến lên giải vây. Mạnh Niên Hòa nghe được liền có chút thẹn quá thành giận, đột nhiên hất Khúc Mặc Thương đi.
Bởi vì để nói chuyện, ba người ra khỏi thang máy đứng ở đầu cầu thang, vốn dĩ lực kéo rất mạnh, mà Mạnh Gia Hòa đột nhiên hất đi, Khúc Mặc Thương bị bất ngờ, đang đi giày cao gót làm cô có chút không đứng vững, lảo đảo một chút rồi trực tiếp ngã xuống cầu thang.
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm thay đổi, vô thức chạy tới kéo cô, nhưng lại bị kéo theo cùng nhau ngã xuống. Mạnh Gia Hòa bị âm thanh kinh hô xung quanh làm cho sững sờ tại chỗ, nhìn hai người kia ngã xuống hành lang dài.
Thậm chí Khúc Mặc Thương còn không kịp sợ hãi hét lên, chỉ nhìn Lâm Thanh Hàm ngã xuống vẫn ôm chặt lấy cô, sau đó trong trời đất quay cuồng chìm vào bóng tối vô tận.