Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 Ông chủ vừa mắng chửi vừa không ngừng cười làm lành xin lỗi khách hàng.  

 

“Xin lỗi mọi người rất nhiều. Hôm nay tôi sẽ miễn phí các món mọi người đã gọi. Người nhà con mụ này sắp tới rồi. Cần bồi thường bao nhiêu tiền mọi người cứ đòi thoải mái”.  

 

“Tôi tuyệt đối sẽ không thiên vị nhân viên của tiệm”.  

 

“Đương nhiên phải bồi thường rồi. Bà già này đúng là không có mắt”.  

 

Khách hàng tức giận nói. Có người say rượu dứt khoát đập đĩa lên đầu Lưu Thúy Liên, máu chảy ròng ròng. Bà ấy hoảng sợ hét lớn, vụng về che kín đầu mình.  

 

“Cầu xin mọi người hãy thương xót cho tôi, đừng gọi con gái tôi tới đây. Con bé đang ở viện chăm bố nó bị xuất huyết não phải đi cấp cứu. Xin mọi người đừng làm con bé lo lắng”.  

 

“Cần bồi thường bao nhiêu tiền, ông chủ cứ việc trừ vào tiền công của tôi”.  

 

Bà ấy mặc cho máu chảy sau đầu, chân thành chắp tay trước ngực quỳ xuống van nài.  

 

“Trừ vào tiền công của bà hả? Tháng này bà nghĩ bà vẫn còn tiền công chắc? Bây giờ bà còn đang nợ tôi mấy nghìn nữa đấy”, ông chủ không hề có lòng thương hại.  

 

“Tôi, tôi chưa được lĩnh lương tháng này, sao lại bảo tôi nợ tiền ông?”, Lưu Thúy Liên trợn trừng mắt, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ và bất an.  

 

“Bà nghe cho kỹ đây, bà làm vỡ bát đĩa ba lần mất năm trăm, tuần trước làm khách hàng bị thương tôi còn phải bồi thường hộ ba nghìn. Con mẹ nó một tháng tiền công của bà mới có một nghìn rưỡi thôi”.  

 

“Bây giờ bà vẫn còn nợ tôi hai nghìn đấy”.  

 

“Không, không phải”.  

 

“Ông chủ, ông có tính sai gì không? Bát đĩa cũng lắm cũng chỉ mấy chục thôi mà. Ngày đó khách hàng bị thương ông cũng chỉ bồi thường người ta ba trăm, lấy đâu ra ba nghìn?”  

 

“Ông chê tôi vô dụng nên định lừa tiền tôi sao?’  

 

Nói tới đây, Lưu Thúy Liên liền òa khóc.  

 

“Con mẹ nó đúng rồi đấy, tôi khinh thường bà vô dụng đấy. Vậy thì thế nào? Tôi không chỉ bắt nạt bà, tí nữa con gái bà tới tôi cũng chửi nó luôn. Nói cho bà hay, ở Đế Đô này không có bản lĩnh thì phải chịu bắt nạt”.  

 

Ông chủ ưỡn cái bụng to phệ phách lối nói.  

 

“Ai bảo không có bản lĩnh thì phải chịu bắt nạt?”  

 

Một giọng nói vang dội ở ngoài cửa. Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị sải bước đi vào.  

 

Cô ta thấy mẹ mình đầu đầy máu mà vẫn phải quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin người ta, trái tim nhói đau. Gương mặt trắng bóc nhanh chóng bị lửa giận thiêu đốt trở nên đỏ bừng.  

 

Cô ta chạy tới dìu mẹ mình đứng dậy, lấy khăn tay trong túi băng bó vết thương cho bà.  

 

Hai mắt hừng hực lửa giận, lớn tiếng quát.  

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!