Tiêu Mị Mị lấy thẻ tín dụng trong ví ra và đưa cho nhân viên.
Trần Thiên Hạo thấy vậy bèn ngăn cô ấy lại.
“Mị Mị à, đã bảo là tôi mời mà”.
“Không được, bạn cũ đến tìm tôi, tất nhiên phải là tôi mời rồi. Để tôi trả”.
“Ha ha, hai người cứ nhường qua nhường lại thế, đừng có đánh nhau đấy nhé”.
“Chỉ là tám mươi mấy nghìn tệ thôi mà? Hai người đừng giả vờ giả vịt nữa, đều không muốn thanh toán chứ gì?”
“Phục vụ, cứ quẹt thẻ của tôi để thanh toán cho họ đi”.
Mễ Đại Bảo tỏ vẻ đại gia, nói với nhân viên phục vụ.
Tất nhiên là nhân viên không ngốc đến mức cầm thẻ của gã.
Trần Thiên Hạo giật lấy thẻ tín dụng từ trong tay Tiêu Mị Mị , sau đó lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
Một tấm thẻ màu đen không hề có số tài khoản ngân hàng, chỉ khắc hình một con rồng uốn lượn.
“Thưa quý khách, hình, hình như thẻ này không giống thẻ ngân hàng ạ”.
Nhân viên phục vụ nhìn tấm thẻ ngân hàng mà Trần Thiên Hạo vừa chìa ra với ánh mắt nghi ngờ, lắc đầu nguầy nguậy.
Cô ta đã làm việc ở đây mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy loại thẻ ngân hàng này.
“Đưa thẻ này cho quản lý của cô đi. Nếu cả quản lý cũng không biết thì báo cho ông chủ của các cô”.
Trần Thiên Hạo lãnh đạm nói.
Nhân viên phục vụ không dám từ chối, nhưng cũng không gọi món cho Trần Thiên Hạo mà xoay người đi tìm quản lý.
“Quản lý ư?”
Mễ Đại Bảo cười to.
“Anh cũng có tư cách gặp quản lý của Áo Long à? Người ta phục vụ các doanh nhân giàu có hàng đầu nước Hoa và khách nước ngoài thôi, anh là cái thá gì chứ?”
Phòng làm việc của quản lý.
Ngô Khánh đang sắp xếp kế hoạch đầu tư cho khách sạn, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng của nhân viên phục vụ thì thoáng ngây ra.
“Vào đi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!