"Hoa Nhụy, cháu đúng là công thần của trường chúng ta đó".
Sau khi chuyển tiền, Trần Thiên Hạo và Hoa Nhụy rời khỏi trường.
Sau khi đi được một đoạn, có một thanh niên lái mô tô lao ra khỏi ngõ.
Tiếng bô mô tô cứ rầm rầm như tiếng sấm vậy.
Ba chiếc xe, sáu thanh niên nhìn Trần Thiên Hạo và Hoa Nhụy, hơi sững sờ.
Anh chàng tóc ngắn màu vàng dẫn đầu đỗ chiếc mô tô trước mặt hai người.
"Hoa Nhụy, hôm nay em không đi làm à?"
"Anh ta là ai?"
Hắn khó chịu soi xét Trần Thiên Hạo.
"Phùng Bân, anh muốn làm gì, mau thả tôi đi".
Hoa Nhụy đẩy xe Phùng Bân ra, đẩy hắn lùi về sau mấy bước.
Vẻ mặt Phùng Bân có hơi buồn bực, hắn nhìn Hoa Nhụy lại nhìn Trần Thiên Hạo, trên mặt hiện lên vẻ ác độc.
Hắn lạnh lùng nói.
"Hoa Nhụy, nhà anh cho bố em một triệu tiền sính lễ, em là vợ anh, chẳng nhẽ anh không thể quản việc em đi với một thằng đàn ông khác sao?"
"Bố tôi cầm tiền của các người chứ không phải tôi".
Hoa Nhụy tức giận nói.
Hơn nữa lời Phùng Bân nói khiến cô cảm giác mình như một món hàng, hơn nữa cũng khiến Trần Thiên Hạo biết cô bị mua bán như vậy.
"Bố em cầm đồng nghĩa với việc em cầm, em còn không chịu thừa nhận sao?"
Phùng Bân nổi giận, hắn vứt mô tô sang một bên sau đó tóm lấy tay Hoa Nhụy.
Bốn người bên ngoài cũng dựng mô tô lại, bao vây lấy Trần Thiên Hạo, ngăn anh làm mấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân.
Hoa Nhụy cố gắng giãy khỏi tay Phùng Bân.
Nhưng Phùng Bân dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, cô ta dùng hết sức cũng vô ích.
Cổ tay giãy giụa đến mức sưng đỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!