Trần Thiên Hạo chỉ gật nhẹ đầu không nói gì thêm.
Theo chỉ dẫn của Hoa Nhụy, chiếc xe đi tới một ngôi trường tiểu học có diện tích hơn mười nghìn mét vuông ở phía Đông.
Trường tiểu học Thắng Lợi.
Ngôi trường này được cải tạo từ một trường học cũ vào năm mươi năm trước cho nên đường đi khá nhỏ hẹp.
Chiếc xe dừng lại trong bãi đỗ xe cách trường học năm trăm mét.
“Đường đi đến trường học chỗ chúng tôi hơi hẹp nên phải đi bộ một đoạn”.
Sau khi xuống xe, Hoa Nhụy giải thích với anh.
Mấy người dân đi theo nhìn thấy Hoa Nhụy bước ra từ trong xe đều không khỏi giật mình kinh hãi.
“Nhìn kìa, là con gái nhà Hoa Lại Mao”.
“Ôi chao ơi, tôi biết ngay mà, cô bé này không phải người bình thường đâu. Người ta quen được người giàu chưa kìa”.
“Mau đi báo cho ông Hắc đi. Con dâu của ông ta sắp bị người ta cướp mất rồi kìa”.
Đám người nhà quê nhao nhao bàn tán.
Trần Thiên Hạo hơi nhíu mày, quay lại nhìn bọn họ.
Toàn là đám đàn bà nhiều chuyện và mấy người đàn ông vô công rồi nghề.
Cả ngày không có gì làm, chỉ biết chõ mõm vào chuyện của người khác.
Anh ghét nhất là loại người này.
Bạch Hổ nhìn thấy ánh mắt mất kiên nhẫn của anh, lập tức xông lên trừng mắt nạt nộ đám người kia. Bộ dạng hung dữ ấy dọa bọn họ sợ hãi lùi lại thật xa.
“Anh Trần đừng nghe họ nói lung tung. Bọn họ toàn…”
“Được rồi, cô đừng nói nữa. Mau đi vào trường học xem nào”.
Anh lên tiếng ngăn cản. Hoa Nhụy chỉ biết xin lỗi, khiến anh thấy khá bức bối.
Nghe thấy vậy, cô ta lập tức im bặt, trong lòng dâng lên cảm giác thấp thỏm không tên.
Vội vàng dẫn anh đi vào trong trường học.
Hiệu trưởng Ngô Đông đang ở trong văn phòng vò đầu bứt tai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!