Sự tồn tại của Lưu Tiểu Nguyệt đã đủ khiến cô ta phải đau đầu nhức óc, bây giờ lại có thêm một đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn.
Hoa Nhụy đi trước mở cổng biệt thự.
Cô ta không vào luôn mà đợi Trần Thiên Hạo bước vào trước.
Tiền Cẩm Lâm đi theo đằng sau. Khi đi lướt qua Hoa Nhụy, cô ta thấp giọng thì thầm.
“Giám đốc Hoa, tôi khuyên cô một câu, đừng có ý đồ gì với chồng tôi. Nếu không, tôi sẽ không tha cho cô đâu”.
Cả người Hoa Nhụy lập tức cứng đờ, đầu óc chấn động.
Cảm giác tự ti bẩm sinh khiến cô ta không dám ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn của Tiền Cẩm Lâm mà chỉ lặng lẽ gật đầu cam chịu.
Biệt thự được trang bị đầy đủ, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần xách đồ vào ở.
Hoa Nhụy giới thiệu đơn giản một lượt với bọn họ rồi nhanh chóng bỏ đi.
Trần Thiên Hạo giơ tay định gọi cô ta lại.
Vì cô ta vẫn đang khoác áo của anh.
Nhưng dù sao quần áo của cô ta đều đã bị xé nát, cũng không đành lên tiếng.
“Trần Thiên Hạo, anh đúng là đồ háo sắc. Sao hả? Thích người ta rồi à?”
Tiền Cẩm Lâm đứng bên cạnh bỗng nhiên cất giọng châm chọc hỏi.
Anh hơi xấu hổ, vội nhìn sang biệt thự vờ như đánh giá bố cục bài trí.
“Em thấy nơi này thế nào?”
“Tạm được, so với nhà em đang thuê thì rộng rãi hơn nhiều”.
Cô ta ngẩng đầu nhìn qua một lượt, gật đầu đáp.
“Ừ, sau này nơi này sẽ là nhà của em”.
“Không phải là nhà của chúng ta sao?”
Cô ta liếc mắt đưa tình với anh, bắt đầu đụng chạm thân mật.
“Thiên Hạo, hôm nay anh ở lại với em được không?”
Nói rồi, cô ta nhón chân định hôn anh.
Dọa anh sợ hết hồn.
Cuống quýt kéo hai cánh tay đang vòng qua cổ anh của cô ta ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!