Tựa như một đứa trẻ phạm sai lầm, Trần Thiên Hạo hạ giọng đáp.
“Con biết lỗi rồi ạ”.
Con chịu roi vọt, lòng mẹ nhói đau.
Bà Trần ngắm nhìn gương mặt của Trần Thiên Hạo, không khỏi thở dài.
“Thiên Hạo à, con đã lớn rồi, mẹ cũng không kiểm soát được con nữa”.
“Nhưng mẹ nói này, Tiểu Nguyệt là một cô gái rất tốt, mấy năm nay nếu không có Tiểu Nguyệt thì bà già này đã về với đất rồi”.
Nói đoạn, mắt bà đã đỏ hoe.
“Mẹ hy vọng, cứ cho là con nể tình Tiểu Nguyệt đã chăm sóc mẹ, đừng đối xử tệ với con bé nhé”.
“Xem như là mẹ cầu xin con”.
Trần Thiên Hạo giật mình, vội vã quỳ gối đến trước mặt bà Trần, đoạn nắm lấy tay bà.
“Mẹ à, mẹ nghĩ nhiều rồi, sao con có thể đối xử tệ với Tiểu Nguyệt ạ? Con đã đeo nhẫn cưới cho cô ấy rồi. Tiểu Nguyệt nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày rồi sẽ về ạ”.
“Con không gạt mẹ đấy chứ?”, bà Trần lo lắng hỏi lại.
“Sao con lại gạt mẹ được ạ? Khi nào cô ấy về là mẹ sẽ biết con có nói thật không”.
“Vậy thì tốt, vậy là tốt rồi”.
Bà Trần thở hắt ra.
Trên mặt Trần Thiên Hạo nở nụ cười, nhưng trong lòng lại rất muộn phiền.
Chuyện của Lưu Tiểu Nguyệt đã được giải quyết rồi, vậy Tiền Cẩm Lâm thì sao đây?
Bà Trần thở dài khoan khoái, biết tin Lưu Tiểu Nguyệt không sao thì bà yên tâm rồi.
Có điều, lòng bà vẫn còn vướng mắc chuyện khác.
Nghĩ ngợi một hồi, bà mới cất tiếng hỏi.
“Thiên Hạo à, mẹ hỏi con, có phải chuyện này liên quan đến cô Cẩm Lâm không?”
Trần Thiên Hạo không ngờ mẹ mình lại đoán ra, bèn gật đầu.
Bà Trần thở dài, giọng bất lực.
“Mẹ biết Cẩm Lâm cũng là một cô gái tốt. Nhưng Tiểu Nguyệt không giống người khác. Con bé hay lo nghĩ, nếu con muốn con bé chấp nhận sự thật này, e là phải cần khá nhiều thời gian”.
“Mẹ à, con đâu có nghĩ như thế ạ, con có Tiểu Nguyệt là đủ rồi”, Trần Thiên Hạo nói.
“Ha ha ha ha…”
“Mẹ thấy, dù con không có ý gì thì cô bé Cẩm Lâm cũng có ý với con. Nếu không xử lý được chuyện với cô ấy, hôm nay cô ấy có thể gây rối lễ cưới của con, ngày mai sẽ còn thủ đoạn khác”.
“Thật ra…”
Bà Trần không nén được cười.
“Tính cách của cô bé Cẩm Lâm này, thật ra rất giống mẹ ngày trẻ đấy”.
“Được rồi mà, mẹ không cần nhọc lòng về chuyện này đâu ạ”.
Trần Thiên Hạo liếc mắt ra hiệu, Bạch Hổ bèn tiến lại dìu bà Trần, nói với bà về mấy chủ đề mà cả hai đã vui vẻ tán gẫu với nhau trong mấy ngày qua.
Sau đó, Bạch Hổ đưa bà về phòng.
Trần Thiên Hạo cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung rồi.
Lúc này, anh thật sự muốn chạy trốn, trốn về Đông Hoang để chém giết hàng triệu quân địch trên chiến trường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!