Căn phòng ở hậu viện.
Đại Mạo cầm khay tiến đến, ánh mắt nhìn A Yên có vài phần không tốt.
“Công tử hỏi thăm ngươi, nói là kêu ngươi đến hầu hạ mực bút. Ngươi đúng là lợi hại, ta quả thực đã xem thường ngươi rồi. Mới ở cạnh công tử một lần, vậy mà công tử lại nhớ kỹ.”
“Nhưng ngươi cũng đừng quên thân phận của mình. Cho dù công tử có để mắt tới thì cũng phải là người có phẩm mạo giống như Hổ Phách tỷ tỷ. Công tử sẽ không để ý tới nha hoàn Châu gia các người.”
Trên má A Yên bôi thuốc cũng đã lành rồi, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy một chút vết đỏ.
Nghe những lời Đại Mạo nói, ánh mắt nàng không hề tỏ ra tức giận, chỉ đứng dậy thu dọn một chút rồi rời khỏi phòng.
Đại Mạo nhìn bóng lưng của nàng, sắc mặt khó coi, nàng ta chỉ tay về phía cửa và nói với Bảo Trân: “Bảo Trân tỷ nhìn nàng ta kìa, thật sự nghĩ mình đã trèo lên cao, trở thành người của công tử rồi sao? Công tử chỉ là gọi nàng ta đến hầu hạ mực bút, cũng không phải muốn…”
Chưa kịp nói hết lời, Bảo Trân đã mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng nói: “Nếu Hổ Phách tức giận, nàng ấy sẽ tự mình dạy dỗ. Ngươi vội vàng làm gì?”
Đại Mạo nghe xong, vô thức trả lời: “Hổ Phách tỷ tỷ tính tình hiền lành, đâu thể hạ thân mình mắng chửi người khác. Là ta thay tỷ ấy xả nỗi tức giận. A Yên đó chẳng qua cũng chỉ có chút dung mạo, sao có thể khiến công tử xem trọng? Bảo Trân tỷ không biết đấy thôi, hôm qua nàng ta mới chỉ tới hầu hạ một lúc, vậy mà hôm nay công tử đã kêu tới mài mực rồi, cũng không hề tỏ ra một chút ghét bỏ. Ngày thường những chuyện này đều là Hổ Phách tỷ tỷ làm, ta và tỷ không thường xuyên hầu hạ. Tiện tì đó vừa đến, đôi mắt của nàng ta thâm độc, cướp đi việc của Hổ Phách tỷ.”
Bảo Trân thản nhiên nhìn Đại Mạo: “Công tử phân phó nàng ta đi mài mực, lẽ nào có thể từ chối được sao?”
Đại Mạo bị những lời này làm cho nghẹn họng, định mở miệng giải thích, lại nghe Bảo Trân ẩn ý nói: “Đều là nô tì, ai có thể cao quý hơn ai được cơ chứ? Ngươi yêu thương nàng ta, nếu nàng ta cũng yêu thương ngươi như vậy, sẽ không ở trước mặt ngươi nhắc đến những chuyện này. Nàng ta biết rõ tính khí của ngươi, lý nào lại không biết khi ngươi biết những chuyện này sẽ làm loạn lên?”
“Việc này nếu truyền đến tai công tử, công tử sẽ nghĩ như thế nào? Ngươi và ta tuy là người hầu thân cận của công tử, nhưng suy cho cùng cũng vẻn vẹn là hạ nhân, với A Yên có cái gì khác biệt? Lẽ nào hầu hạ bên cạnh công tử mấy năm đã tưởng mình là một nửa chủ tử rồi sao?”
“Ngươi cũng thấy Thanh Mạch đấy, công tử coi trọng hắn như vậy, nhưng hắn đã từng vượt qua bổn phận, vượt qua quy củ lần nào chưa?”
“Ta nói những lời này cũng chỉ vì tốt cho ngươi, vì vậy hãy suy nghĩ cho kỹ, nghĩ không thông được thì cứ coi như ta chưa nói gì.”
Bảo Trân nói xong liền rời đi, để lại một mình Đại Mạo trong phòng.
Sắc mặt của Đại Mạo dần tái đi, nghĩ đến những lời của Bảo Trân vừa nói, trong lòng chợt dâng lên một cơn ớn lạnh, hối hận vì hành động của mình trong hai ngày qua.
……
Thư phòng.
A Yên từ phòng trà bưng chén trà đi tới.
Hổ Phách đứng ở cửa cười nói: “Ngươi đúng thật là may mắn, thiết nghĩ chắc hôm qua ngươi mài mực tốt, khiến công tử ghét bỏ ta rồi.”
A Yên nhướng mắt, trong ánh mắt hiện lên một chút lo lắng cùng thận trọng.
Hổ Phách vẫn cười cười nói: “Vào trong đi, công tử hễ bận là quên uống trà, nhớ thay ta dâng trà cho ngài.”
Nàng ta nói lời ngày giống như coi A Yên là người thay thế hầu hạ công tử, A Yên sao có thể không nghe ra, chỉ cười nói “Được.”
Kiếp trước, Hổ Phách là không thể hầu hạ công tử. Nàng ta ái mộ công tử, công tử không phải là không biết, chỉ là không quan tâm.
A Yên cảm thấy, đời này công tử cũng sẽ không thu nhận Hổ Phách vào phòng.
Thấy nàng không hề tức giận, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mỏng, Hổ Phách hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của A Yên một lúc, sau đó mỉm cười: “Vào đi, đừng để công tử chờ lâu.”
A Yên nhẹ gật đầu, nhấc chân đi vào phòng.
Đây là lần thứ hai A Yên vào phòng, không khỏi có chút căng thẳng, bèn hít một hơi thật sâu.
Tạ Thận Chi đang ngồi viết chữ, cầm trong tay một chiếc bút lông Hồ Châu, sắc mặt cực kì nghiêm túc.
A Yên bưng chén trà không có ý quấy rầy, cho đến khi công tử dừng bút, nàng mới cúi người, nói: “Nô tì tham kiến công tử.”
“Công tử uống trà cho ấm.”
A Yên vừa nói vừa bước lên trước, đặt chén trà bên tay trái của Tạ Thận Chi.
Kiếp trước nàng nhập thân vào chuỗi hạt Phật châu trên tay công tử, nàng biết cả hai tay của người đều rất linh hoạt, viết chữ cũng không khác nhau nhiều. Nhưng mặc dù vậy, công tử vẫn luôn viết bằng tay phải và thích dùng tay trái vào những việc khác.
Tạ Thận Chi liếc nhìn nàng, ánh mắt dò xét.
Làm sao một nha hoàn Hoài An có thể biết được thói quen của mình? Hơn nữa, hương trà này rất quen thuộc, là Nhạc Tây Thúy Lan, loại trà này không phải là trà cống tiến, cũng không nổi tiếng như Đoàn Long hay Hầu Khôi, ngay cả Hổ Phách và những người khác cũng hiếm khi chuẩn bị.
Nàng chọn loại trà này, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Bị công tử nhìn chằm chằm như vậy, A Yên không khỏi căng thẳng.
Nàng đưa mắt nhìn, có chút lo lắng hỏi lại: “Công tử không thích trà này sao? Vậy để nô tì đổi loại khác.”
Tạ Thần Chi nói: “Tại sao ngươi lại chọn loại trà này?”
A Yên có chút sợ hãi: “Nó được đặt trong tủ ở phòng trà, trước kia nô tì từng nghe tổ mẫu nói loại trà này sản lượng ít, danh tiếng cũng không nổi nhưng hương vị vô cùng tuyệt vời. Nô tì nhìn thấy nó liền pha trà mang tới. Nếu công tử không thích, nô tì…”
Nàng còn chưa kịp nói xong, Tạ Thận Chi đã chặn lời: “Không cần đổi.”
Tay trái Tạ Thận Chi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, không nồng không nhạt, tay nghề rất tốt. Một nha hoàn biết pha trà.
Thấy công tử đã uống trà, nàng cũng không hỏi nữa, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đúng vậy, nàng chọn trà này cũng là do cố ý, nếu không làm sao có thể gây sự chú ý với công tử?
Chỉ bằng gương mặt này, nàng không chắc có thể… quyến rũ được công tử.
Nàng cắn môi, hai chữ quyến rũ này khiến nàng cảm thấy tâm tư mình thật dơ bẩn, có chút tội lỗi với công tử.
Nhưng bây giờ nàng không có cách nào khác, chỉ có thể dựa vào việc tiếp cận công tử để được tìm chỗ trú thân.
Thần sắc của công tử rõ ràng là không hề để tâm đến nàng.
Nghĩ đến đây, khoé mắt A Yên cong lên, gương mặt mãn nguyện.
“Cười gì vậy?” Tạ Thần Chi đưa mắt nhìn nàng.
“Không có gì.” A Yên vội vàng ngừng lại, cung kính đứng nép sau bàn.
Tạ Thận Chi nhìn dáng vẻ cung thuận của nàng, ánh mắt lại…
Hôm qua Thanh Mạch đã điều tra lai lịch của A Yên, là người từ Giang phủ đến. Nàng bị Giang gia đại thiếu gia nhìn trúng, bị Giang gia đại nãi nãi ghen ghét bán đến Vạn Xuân phường, về sau vì dung mạo xuất chúng đã bị Chương thị phu nhân dùng ba ngàn lượng bạc mua về Châu phủ xem như lễ vật mang tới hầu hạ.
Lúc ở Giang phủ, nàng là người tâm tư đơn thuần, cũng chưa từng làm gì quá bổn phận. Chỉ là tính tình mềm mỏng, nên thường xuyên bị các đại nha hoàn khác là Tử Oanh và Thu Nhạn gây khó dễ.
Bị công tử nhìn như vậy, A Yên không dám cử động, đến thở cũng hết sức nhẹ nhàng.
Tạ Thận Chi nhìn ra nàng đang căng thẳng, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chương thị đã sai ngươi làm gì?”
A Yên sững sờ, mặt lập tức đỏ lên, ấp úng nửa ngày cũng nói không ra lời.
“Phái ngươi đến quyến rũ bản hầu?” Tạ Thận Chi gặng hỏi.
Mặt A Yên càng đỏ hơn, nàng nắm chặt váy, vội vàng quỳ sập xuống đất.
“Công tử tha tội.” Nàng không dám lừa dối công tử, cũng biết bản thân căn bản không thể lừa được.
Hơn nữa, mọi người trong phủ đều biết mục đích Chương thị phu nhân phái nàng tới đây.
Tạ Thận Chi không chút khó chịu, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, đổi giọng hỏi: “Có người đánh ngươi?”
A Yên ngẩn ra một hồi, không biết công tử hỏi vậy là có ý gì, lát sau mới giải thích: “Là, là Châu cô nương. Nô tì không sao, đã không còn đau nữa.”
Nàng sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn như tuyết như ngọc, một đôi mắt đẹp có chút ngây thơ trong sáng, nhưng trong mắt ẩn chứa một tia lo lắng cùng bối rối, một chút dựa dẫm và tin tưởng không thể che giấu, và một chút bất bình không thể than vãn. Tạ Thần Chi đột nhiên cảm thấy hứng thú với cuộc sống tươi đẹp này.