Hổ Phách nói xong, trên mặt liền nở một nụ cười lạnh nhạt, nhìn A Yên nói: “Ngươi đi xuống đi, nơi này để ta hầu hạ.”
A Yên nghe lời, đứng dậy cúi đầu rồi xoay người đi xuống.
Trước khi đi, còn không quên lấy chiếc khay gỗ chạm trổ mà nàng mang vào hồi nãy.
Nhìn A Yên rời đi, Hổ Phách mới chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Thận Chi, định cầm lấy khay mực Tùng Yên thì nghe tư gia công tử nói: “Đủ nhiều rồi, cũng không phải muốn viết nhiều chữ.”
Hổ Phách sững sờ, trên hai gò má nhanh chóng lộ ra vẻ lúng túng, lại nhẹ nhàng nói: “Nô tì cũng là vì thấy nàng ta hầu hạ bên cạnh công tử, nên cảm thấy lo lắng cho công tử. Dù sao A Yên đó cũng là người do Châu phu nhân phái đến.”
“Nếu nàng ta là người tốt thì không sao, nhưng nếu không phải, công tử há chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Tạ Thận Chi đưa ánh mắt nhìn Hổ Phách, Hổ Phách cũng dần dần ngừng lại lời nói, không hề nhận thấy một chút lo lắng trong ánh mắt ấy.
“Công tử làm sao vậy, lời này của Hổ Phách không đúng chỗ nào ư?”
Tạ Thận Chi lắc đầu, đáp: “Rất đúng, nếu như thế, ngươi hãy gọi Thanh Mạch đi điều tra.”
Hổ Phách nghe vậy, trên mặt lại hiện ý cười: “Vâng, nô tì đi ngay.”
Tạ Thận Chi không nói gì nữa, một lát mới phất phất tay ra hiệu cho nàng ta lui xuống.
Hổ Phách cúi đầu, liền xoay ngời rời khỏi phòng.
……
Bên này, A Yên vừa ra khỏi phòng chưa kịp quay lại hậu viện nghỉ ngơi, thì tình cờ gặp một tỳ nữ mặc y phục màu xanh nhạt.
Tỳ nữ đó nói: “Phu nhân kêu cô nương đến chính viện.”
A Yên sững sờ, vô thức nhíu mày.
Không chờ nàng mở miệng, tỳ nữ đó lại thì thầm: “Sao vậy? Tưởng là được hầu hạ bên cạnh Bình Tuyên hầu nên dám không nghe lời phu nhân nữa? Ngươi đừng quên, khế ước bán thân của ngươi còn trong tay phu nhân đấy. Phu nhân gọi ngươi đi, ngươi dám không đi?”
Ánh mắt nha hoàn kia nhìn A Yên có chút đố kị, bây giờ trong phủ ai cũng biết tư gia phu nhân đã mua một cô nương thanh bạch từ tay Phong ma ma của Vạn Xuân phường đến để hầu hạ Bình Tuyên hầu.
Nhưng phúc khí lớn như vậy, sao lại rơi vào tay một nữ tử trăng hoa? Tỳ nữ trong phủ đều cảm thấy ghen ghét và đố kị với A Yên, hận không thể đuổi nàng đi để mình thế chỗ hầu hạ Bình Tuyên hầu.
A Yên nghe những lời không khách khí đó thì chỉ gật đầu: “Ta đi, làm phiền tỷ tỷ dẫn đường.”
Nha hoàn thấy nàng nói năng nhỏ nhẹ, không nỡ nói tiếp lời khó chịu nên chỉ ậm ừ rồi dẫn nàng đến chính viện của Chương thị phu nhân.
Bởi vì giờ đang là mùa xuân, hoa hải đường trong viện của Chương thị phu nhân đương lúc nở rộ, trong không khí tràn ngập mùi thơm hải đường, mùi hương vô cùng dễ chịu.
Nếu lúc này không phải đang ở Châu phủ, ngắm nhìn những chùm hoa hải đường nở rộ này, chắc chắn tâm trạng của mọi người sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy ma ma mặc y phục bằng lụa Hàng Châu từ trong phòng đi ra, đúng lúc chạm mặt A Yên.
Mấy người không khỏi sững sờ, cô nương quả thật xinh đẹp, lẽ nào lão gia mới nạp di nương?
Nhưng nhìn cách ăn mặc này thì vẫn là một cô nương, không giống như người đã được lão gia nhận.
Ngẫm nghĩ một hồi, mấy người liền đoán ra đây là cô nương mà hôm qua tư gia phu nhân phái đi hầu hạ Bình Tuyên hầu.
Nhìn dáng đi của nàng có thể thấy rằng Bình Tuyên hầu đã không hề đụng chạm gì, thiết nghĩ như vậy sẽ làm phu nhân thất vọng lắm.
Nha hoàn dẫn A Yên vào phòng.
Trong phòng, Chương thị phu nhân ngồi trên chiếc sập mềm, nhìn vào cuốn sổ trên tay.
“Phu nhân, người đã dẫn tới rồi.” Nha hoàn kia cúi người nói.
Chương thị phu nhân thả cuốn sổ trong tay xuống, nhìn A Yên một hồi, trên mặt lộ ra mấy phần thất vọng.
Nhất thời không khí trong phòng có chút căng thẳng.
“Ngươi có biết tại sao ta gọi ngươi đến đây không?” Chương thị phu nhân nhìn A Yên nói.
Không đợi A Yên mở miệng, Chương thị phu nhân lại nói: “Ta phái ngươi đi hầu hạ Bình Tuyên hầu, đã là hầu hạ thì nên làm tốt bổn phận của mình mới phải, bằng không ba ngàn lượng bạc mà ta mất trắng, cũng nên từ trên người ngươi đòi lại, ngươi nói có đúng không?”
Nghe được lời này của Chương thị phu nhân, A Yên cắn chặt môi dưới, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nàng biết Chương thị là người tàn nhẫn, chuyện gì cũng có thể làm được, vậy nên ngoài nỗi hận thì nàng đối với bà ta còn vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, Chương thị phu nhân lộ ra vài phần thỏa mãn.
Bà ta lại tiếp tục nói, giọng ôn hòa hơn rất nhiều.
“Ta biết ngươi mới đến Vạn Xuân phường mấy ngày, nghĩ là Phong ma ma còn chưa kịp chỉ dạy ngươi một chút thủ đoạn.”
“Hôm nay bảo ngươi tới, và gọi Nam ma ma trong phủ đến để chỉ điểm cho ngươi một chút. Chỉ cần học xong mấy trò này, hầu hạ Bình Tuyên hầu là điều đơn giản.”
“Nữ nhi nhà này, chỉ ngoại hình ưa nhìn thôi là chưa đủ. Một số chuyện còn phải chủ động một chút, huống chi là một nam nhân như Bình Tuyên hầu đã quen với mỹ nhân.”
A Yên đang muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, một nha hoàn bước vào nói: “Phu nhân, Giang gia đã đưa Nhị cô nương đến, phu nhân có muốn đi gặp không?”
A Yên sửng sốt, Giang nhị cô nương, chính là Tử Oanh trước kia và giờ là Giang Oanh.
Chương thị sắc mặt trầm xuống, trên mặt lộ ra mấy phần khinh thường: “Đến thì đến, để ta xem nàng ta làm gì, dù nàng ta có đến từ Giang phủ thì sau khi vào Châu gia cũng chỉ có mệnh làm di nương. Tạm thời để nàng ta hầu hạ lão gia tối nay, ngày mai ta sẽ làm chủ mẫu uống trà mà nàng ta dâng.”
Chương thị suy nghĩ một hồi, lại nói: “Trước hết hãy sắp xếp một viện ở sau, buổi tối hẵng đưa đến chỗ lão gia.”
Người bây giờ đã bị đưa đến phủ, sớm muộn cũng phải hầu hạ lão gia, Chương thị làm Châu phu nhân lâu như vậy, những chuyện này sớm đã quá quen, chỉ cần không cản trở địa vị của bà ta, có sinh hạ bao nhiêu thứ tử hay thứ nữ đi nữa, bà cũng vui vẻ gọi người khác đến hầu hạ lão gia.
Dù sao năm đó, bọn họ cũng là lão phu tiểu thê, những năm nay Châu lão gia cũng nhiều tuổi, chuyện đó lại không hề kiêng dè, không chịu yêu thương mình, Chương thị phu nhân cũng nghĩ thoáng đi, để cho người khác đến hầu hạ lão gia, với bà ta mà nói cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa dù nói bà ta ít tuổi hơn lão gia, nhưng cũng đã hơn ba mươi rồi, trong mắt Châu lão gia bà đã trở thành một bà già, sao có thể bì lại những di nương mới đến da dẻ nõn nà.
Nha hoàn kia nghe lệnh, liền lui xuống sắp xếp.
Thấy A Yên vẫn còn trong phòng, Chương thị phu nhân ra lệnh cho nha hoàn Mi Nhi bên cạnh: “Đưa nàng ta đến phòng của Nam ma ma, kêu bà ấy chỉ điểm cho nàng ta thật tốt.”
“Vâng.” Mi Nhi trả lời, liếc nhìn A Yên ra hiệu cho nàng đi theo.
A Yên biết không thể từ chối, chỉ đành theo Mi Nhi ra ngoài.
Nàng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.
Lời của phu nhân nói không sai, nàng muốn ở lại bên cạnh công tử thì với gương mặt này thôi vẫn chưa đủ.
Nếu nàng có thể học được chút tài nghệ để hầu hạ công tử, biết đâu sau này có thể chạy thoát khỏi cái hầm lửa Châu gia này.
Ông trời chiếu cố cho nàng được sống lại một lần nữa, nàng phải tự đấu tranh cho chính mình, dù một chút thủ đoạn cũng phải thử.
Dù sao lưu lại Châu gia, cũng chỉ có một con đường chết.
Mi Nhi nhìn A Yên có vẻ đã nghĩ thông, trong lòng cảm thấy nàng không chỉ xinh đẹp mà còn là người thông minh, hiểu chuyện, cho dù không học những thủ đoạn này, cũng chắc lọt được vào mắt xanh của Bình Tuyên hầu.
Có lẽ, nàng là người có phúc khí.
Đi qua hành lang, qua cửa tròn, cách đó không xa có một cái viện nhỏ.
Mi Nhi dẫn A Yên tiến vào, bên trong chính là một vị ma ma nhìn cực kì nghiêm khắc.
Mi Nhi gọi là Nam ma ma.
Nam ma ma nhìn thấy A Yên liền khen ngợi: “Một nữ nhân xinh đẹp, vào đây với ta.”
A Yên gật đầu, theo Nam ma ma đi vào.
“Muốn hầu hạ quý nhân, trước tiên phải biết đi như thế nào, ăn nói ra làm sao, giọng phải nhẹ nhàng, không được tỏ ra háo danh.”
“Hơn nữa, nữ tử như nước, nước có thể khắc cương, điều đó có nghĩa là nữ tử bên trong phải mạnh mẽ, không thể chỉ nghĩ đến phú quý trước mắt, như thế rong mắt quý nhân cũng chỉ là hạng tầm thường.”
……
Đến khi A Yên từ trong phòng bước ra thì đã qua hai canh giờ.
Nghĩ đến những bức tranh mà ma ma đưa cho, những động tác trong đó làm A Yên đỏ bừng mặt.
Vẻ cao quý của công tử hiện lên trong đầu nàng, nhất thời nàng cảm thấy có chút áy náy. Nàng vọng tưởng có thể trèo cao, thật là bỉ ổi.
Thế nhưng nàng không có sự lựa chọn, vì sống sót, thấy trước mắt duy nhất một gốc rơm rạ, nàng chỉ có thể theo bản năng mà nắm chắc.
Nghĩ vậy, dưới mắt nàng như lóe lên một tia sáng.
Nàng mang suy nghĩ bay bổng theo nha hoàn trở về, đi được một đoạn thì bỗng nhiên dừng lại ở ngã ba đường.
Chỉ nhìn thấy một vị cô nương trẻ tuổi mặc bộ y phục bằng vải bồi màu vàng nhạt, bên cạnh là một nha hoàn.
Nữ tử này tướng mạo không quá xuất chúng, lại đánh rất nhiều son phấn, nhưng dù như vậy cũng chỉ có thể đánh giá là thanh tú mà thôi.
“Nô tì tham kiến cô nương.” Nha hoàn cúi người chào hỏi.
A Yên nghe vậy cũng biết đó là con gái của Chương thị phu nhân.
Nàng cũng cúi người: “Nô tì tham kiến cô nương.”
Ánh mắt của nữ tử đó nhìn chằm chằm A Yên, dò xét kỹ lưỡng, sau đó có chút khinh thường nói: “Ngươi là người mà mẫu thân đã mua ở Vạn Xuân phường đúng không?”
Không đợi A Yên mở miệng, nàng ta đã tiến lên. A Yên chưa kịp phản ứng lại, nàng ta đã giơ tay tát nàng một cái.
“Ta cảnh cáo ngươi, không cho phép câu dẫn Bình Tuyên hầu, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay, nghe rõ chưa?”
A Yên bị nàng ta đánh suýt nữa ngã xuống đất, nửa bên má sưng tấy.
Nàng lấy tay che má nhưng không nói gì.
Châu Như thấy nàng không lên tiếng, vẻ mặt lại tức giận, muốn vung tay lên lần nữa, nhưng lại bị nha hoàn ngăn cản.
“Cô nương, giáo huấn một chút như vậy là đủ rồi, nàng ta cũng biết thân phận thấp hèn của mình, sẽ không dám quyến rũ Bình Tuyên hầu đâu. Cô nương, chúng ta vẫn nên trở về thôi. Nếu để phu nhân biết được chuyện này, nhất định sẽ trách phạt nô tì.”
“Hơn nữa, ở đây có rất nhiều người qua lại. Sẽ không hay nếu để người bên cạnh Bình Huyền hầu nhìn thấy. Trong mắt Bình Huyền Châu, cô nương nhất định phải là người dịu dàng và nhã nhặn.”
Ban nãy Châu Như còn muốn xỉ nhục A Yên, nhưng nghe được câu nói này của nha hoàn liền bỏ tay xuống.
Nàng ta nói với A Yên: “Nên làm gì cho đúng với thân phận của mình. Ngươi tưởng mình có thể sống yên ổn cạnh Bình Tuyên hầu sao? Nằm mơ à? Cho dù hôm nay ngươi hầu hạ hắn thì hắn cũng sẽ không mang theo ngươi về kinh thành đâu. Vậy nên ngươi cũng chỉ là tỳ nữ ở Châu phủ này thôi. Nhìn ngươi như này, sớm muộn cha ta cũng sẽ thu nhận vào phòng. Sau này, khả năng ta còn phải gọi ngươi một tiếng Yên di nương nữa.”
“Chỉ là cha ta không thích nữ nhân không còn thanh bạch, nếu ngươi đem thân mình cho hầu gia, hầu gia lại không mang theo ngươi đi, về sau ngươi ở lại Châu phủ còn có thể có cái gì đây? Nghĩ đến sống sót cũng khó, có lẽ còn thảm hơn đại cô nương Giang gia, cuối cùng rồi cũng bị ném vào bãi tha ma.”
Châu Như nói xong lời này, liền dẫn nha hoàn rời đi.
Nha hoàn dẫn đường lẳng lặng liếc nhìn A Yên, thấy ánh mắt nàng bình tĩnh không chút tức giận, nàng ta nhất thời cảm thấy kinh ngạc.
Suy cho cùng nàng ta cũng là người bên cạnh Chương thị phu nhân, thật sự lo A Yên nghe những lời này của tư gia cô nương sẽ thay đổi quyết định, lúc này nàng ta liền lên tiếng: “A Yên đừng nghe cô nương nói hồ đồ, A Yên dung mạo xinh đẹp, nhất định sẽ khiến Bình Tuyên hầu động lòng.”
A Yên không nói lời nào, chỉ lặng lẽ theo sau trở về trước viện của công tử.
A Yên một mình đi vào viện, gặp Bảo Trân ở hành lang.
Nửa khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy, dù thế nào nàng cũng không thể che giấu được.
Bảo Trân vô cùng ngạc nhiên, bước tới hỏi: “Làm sao lại bị thương nặng như vậy? Trở về bôi thuốc đi.”
Bảo Trân cũng không hỏi vết thương là do ai gây ra, bởi lẽ thân phận nô tì thấp hèn, nếu như chủ tử không vừa ý có thể tùy tiện đánh mắng cũng là chuyện thường.
Bảo Trân đi cùng A Yên về hậu viện. Trong phòng, Hổ Phách và Đại Mạo đang nói chuyện, thấy A Yên bước vào, tất cả đều im lặng.
Đại Mạo định nói gì đó, nhưng Hổ Phách khẽ giật tay áo của nàng ta, cuối cùng cả hai cũng không nói tiếp nữa.
……
Trong đêm khuya thanh vắng, Giang Oanh bị đưa đến phòng của Châu lão gia, một đêm giày vò, Châu lão gia vô cùng hưởng thụ.