Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, mặc dù điểm thêm tô hợp hương cũng không thể xua tan mùi thuốc này.
Khương Uyển cau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, đi về phía trưởng công chúa đang ngồi trên sập giường.
"Mầu thân." Nàng ta đi thẳng đến trước mặt, hơi phúc thân, giữa đôi lông mày tràn đây lo lắng nói: "Lần trước thái y kê đơn thuốc, không phải uống xong là đỡ hơn rồi ư, sao giờ lại bệnh rồi?"
Trưởng công chúa thấy nàng ta lo lắng như vậy, không nhịn được cười nói: "Nói bừa gì vậy, sức khỏe của ta con còn không biết sao, làm sao thái y có thể chữa khỏi."
"Ngược lại là con, không phải nói muốn ở trong cung thêm mấy ngày, sao hôm nay đã quay về rồi?" Tuy trưởng công chúa có oán hận sâu sắc với cựu phò mã và Khương gia, nhưng vẫn rất yêu thương nữ nhi Khương Uyển.
Khương Uyển nghe xong, cong khóe môi cười ngồi bên cạnh trưởng công chúa: "Trong cung có tốt đi nữa cũng không tự tại bằng phủ Trấn Quốc Công chúng ta. Nữ nhi ở bên ngoại tố mẫu mấy ngày đã muốn quay về phủ Trấn Quốc Công chúng ta, đặc biệt nho bánh sữa của Hoắc ma ma làm."
Hoắc ma ma đứng bên cạnh trưởng công chúa nghe thấy lời này của Khương Uyển, lập tức cươi nói: "Nếu quận chúa thích, chốc nữa lão nô sẽ đi làm, bảo đảm hôm nay quận chúa sẽ được ăn. Quận chúa nói không sai, thái hậu nương nương có yêu thương quận chúa thế nào, rốt cuộc thân phận ở nơi nào, quận chúa trở về phủ Trấn Quốc công vẫn tự tại hơn." Hoắc ma ma là ma ma bồi giá của trưởng công chúa, ban đầu theo hầu hạ trưởng công chúa ở trong cung, cho nên rất có thể diện, nói chuyện cũng không cần kiêng dè quá nhiều.
Trưởng công chúa nghe xong, muốn nói điêu gì đó, nhưng không nhịn được bật ho khan. Hoắc ma ma vội vàng tiến lên vỗ lưng cho bà, rồi bưng một chén nước ấm đến hầu hạ cho bà uống.
Lúc này, một nha hoàn mặc xiêm y màu ngọc lục bảo vội vàng tiến vào, quỳ gối hành lễ nói: "Trưởng công chúa, lão phu nhân nghe nói quận chúa đã về, kêu quận chúa qua đó nói chuyện."
Trưởng công chúa gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng ấn vào trán của Khương Uyển: "Con bé này cũng thật không biết quy tắc, về phủ thì nên thỉnh an tổ mẫu của con trước, sao lại để tổ mẫu sai người truyền lời gọi con."
Khương Uyển có chút tủi thân nói thật: "Chẳng phải nữ nhi lo lắng cho mẫu thân người sao? Hơn nữa, người cũng biết, người đó đâu có coi con là cháu nội của bà ta. Bây giờ qua đó cũng chưa chắc vì việc gì, người cũng không sợ nữ nhi bị ức hiếp sao?"
Nói đến đây, vành mắt của Khương Uyển hơi ửng đỏ.
Nghe nữ nhi nói như vậy, trưởng công chúa cau mày, nhưng chỉ trấn an nàng: "Đừng suy nghĩ lung tung, con là quận chúa, trong phủ đâu có ai không cung phụng con, bình thường tổ mẫu của con cũng xem trọng con."
Khương Uyển còn muốn nói gì đó, nhưng thấy trên mặt trưởng công chúa lộ ra vẻ mỏi mệt, bèn nuốt xuống toàn bộ lời muốn nói bên miệng.
Mầu thân là như vậy, từ khi gả vào phủ Trấn Quốc Công đã vô cùng hiếu thuận với lão phu nhân Khổng thị, cho dù yêu thương nàng ta đi nữa nhưng cũng không sẽ không thiên vị giúp nàng ta.
Rõ ràng nàng ta mới là nữ nhi của mẫu thân, mẫu thân lại để kệ lão phu nhân xem nhẹ nàng ta.
Nếu đổi lại là Bùi Chiêu, mẫu thân sẽ không để nàng ta chịu ấm ức này. Không, nếu đổi thành Bùi Chiêu, Khổng lão phu nhân làm sao có thể xem nhẹ, có khi còn hận không thể cưng nựng trong lòng bàn tay nữa đấy.
Khương Uyển biết rõ trong lòng, những thứ mình hưởng mấy năm qua đều là những thứ vốn thuộc về Bùi Chiêu, nhưng mặc dù như vậy, trong lòng nàng ta vẫn cảm thấy ấm ức, bởi vì nàng ta không phải là người của Bùi gia thực sự, cho dù ở phủ Trấn Quốc Công nhìn thì có vẻ tôn quý, nhưng cũng sẽ không được coi trọng như cô nương Bùi gia thực sự.
Nhưng thế thì đã làm sao, chỉ cần mẫu thân nàng ta là trưởng công chúa, chỉ cần thái hậu yêu thương nàng ta, bọn họ dù coi thường nàng ta thế nào cũng phải tỏ ra khách sáo.
Kể cả Khổng lão phu nhân trong lòng có không thích nàng ta đi nữa cũng không dám thực sự làm mặt lạnh giáo huấn nàng ta.
Nghĩ như vậy, Khương Uyển bèn mỉm cười nói với trưởng công chúa: "Nữ nhi biết hết, chỉ cần người và ngoại tổ mẫu chịu thương con, thì không ai dám ức hiếp con."
Khương Uyển nói xong, bèn đứng dậy: "Nữ nhi đi rồi quay lại."
Trưởng công chúa mỉm cười xua tay: "Đi đi, chốc nữa từ chỗ tổ mẫu con về thì quay về phòng nghỉ ngơi đi, chỗ ta có người hầu hạ
Khương Uyển gật đầu, phúc thân với trưởng công chúa rồi quay người đi ra khỏi phòng. Thấy Khương Uyển rời đi, trưởng công chúa không khỏi thở dài một tiếng: "Nó ẩy à, mỗi
năm mỗi lớn, nhưng lại không chịu được một chút ấm ức. Phải biết rằng, kể cả trưởng công chúa như ta cũng không phải chuyện gì cũng suôn sẻ."
Lời này không phải tùy tiện nói ra, năm đó chuyện của bà và cựu phò mã Khương gia gây ầm ĩ khiến người trong cả kinh thành đều biết.
Có người nói Khương gia không biết tốt xẩu lại dám bạc đãi công chúa, nhưng nhiều người lại nói là trưởng công chúa như bà ghen tỵ tùy hứng, không chấp nhận bất kỹ nữ tử nào bên cạnh phò mã. Còn có người nói bà mặc dù là công chúa, nhưng dưới gối chỉ có một nữ nhi, nếu là người hiền lương thục đức thì nên đích thân chọn người cho phò mã, để huyết mạch Khương gia được nối tiếp. Còn về chuyện thái hậu ban chết cho phò mã, cho dù đã qua nhiều năm, người ngoài nhắc đến cũng cảm thấy hoàng gia làm quá tuyệt tình, là trưởng công chúa bà cầu xin thái hậu, xin thái hậu ban chết cho phò mã.
Vì những việc này, năm đó khi phủ Trấn Quốc công xin lấy bà, tuy Khống lão phu nhân đồng ý, nhưng trong lòng đâu thể không suy nghĩ gì về con dâu như bà. Sau đó Chiêu Chiêu mất tích khi đi xem hoa đăng, Khương Uyển được đón đến phủ Trấn Quốc công và được nuôi dưỡng như cô nương cùng huyết thống, Khổng lão phu nhân càng có không ít ý kiến với bà. Nếu không phải phu quân ở giữa hòa giải, sợ là ngay cả gặp mặt, Khổng lão phu nhân cũng không muốn gặp.
Trưởng công chúa âm thầm nghĩ, phu quân thật sự là người khoan dung độ lượng, tuy bà xuất thân cao quý, nhưng cũng là người phúc bạc, nếu không, đã tìm kiếm bao nhiêu năm cũng không tìm được Chiêu Chiêu của bà.
Như vậy nghĩ, đôi mắt của trưởng công chúa liền tối lại.
Hoắc ma ma thấy thần sắc của bà như vậy, làm sao không biết tâm tư của bà, trong lòng
không khỏi thương xót, không nhịn được: "Công chúa, mấy năm nay người thành tâm niệm Phật, Phật tổ sẽ phù hộ công chúa, đưa cô nương đến bên công chúa."
"Nói không chừng đến lúc đó cô nương trổ mã còn đẹp hơn công chúa người, chẳng phải tiên đê' cũng từng nói, trong cung có rất nhiều công chúa, nhưng luận về dung mạo thì không ai có thể sánh được với công chúa người. Lão nô nghĩ, mới mẩy tuổi mà cô nương đã xinh xắn đáng yêu như vậy, đến bây giờ sẽ có phong thái thê' nào. Nếu cô nương quay về, công chúa người còn phải tìm một phu quân tốt cho cô nương, công chúa không được cảm thấy quá nhiều việc đâu đấy."
Cho dù biết Hoắc ma ma nói những lời này là để an ủi bà, trưởng công chúa cũng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng đó, bà cười nói: "Đương nhiên rồi, năm đó lần đâu tiên Quốc Công gia ngắm Chiêu Chiêu trong nôi đã nói lông mày của Chiêu Chiêu giống ông ấy, dưới gối ông ấy chỉ có một mình Chiêu Chiêu, cưng chiều Chiêu Chiêu hết mực, có lúc ta nhìn mà trong lòng cũng phải ghen tỵ. Nếu bây giờ Chiêu Chiêu ở bên cạnh chúng ta, đừng nói là ta, chắc chắn Quốc Công gia chọn tới chọn lui cũng cảm thấy các quý công tử trong kinh thành, người nào cũng không xứng với Chiêu Chiêu."
"Cho nên đến lúc đó ấy à, ta còn phải chọn giúp." Trưởng công chúa mỉm cười nói, giữa đôi lông mày lại u sầu thêm mấy phần.
Nếu Chiêu Chiêu thực sự giống bà, xinh đẹp giống bà, thế giới bên ngoài hỗn loạn như vậy, mà một nữ tử xinh đẹp nếu không có thân phận xứng với nàng, thì sẽ bị người ta nhớ đến, bị người ta ức hiếp.
Nếu nàng bị người ta ức hiếp, thì ai sẽ cứu nàng?
Vừa nghĩ đến điều này, trưởng công chúa liên lòng đau như cắt.
cảm nhận được bầu không khí không đúng, Hoắc ma ma nói với trưởng công chúa: "Công chúa, phải uống thuốc rồi, uống thuốc xong rồi chép mấy trang kinh Phật, chẳng phải công chúa nói lân tới muốn đích thân đến chùa dâng hương cầu phúc cho cô nương của chúng ta sao?"
Bà ta hầu hạ trưởng công chúa nhiều năm, đương nhiên là biết nói gì mới có thể chuyển hướng chú ý của trưởng công chúa, quả nhiên trưởng công chúa nghe xong lời này, bèn nói: "Đúng, đúng, lần này không đến Hoàng Ân tự nữa, đến Pháp Thanh tự, ta nghe nói nơi đó là linh nghiệm nhất, có người phụ nữ cũng đến cầu đứa con mất tích nhiều năm, Phật tổ phù hộ cho bà ta tìm được về."
"Nếu ông trời có thể chiếu cố đến bản cung, nửa đời còn lại của bản cung ăn chay niệm phật cũng vui vẻ tình nguyện."
Hoắc ma ma gật đầu, hầu hạ trưởng công chúa uống thuốc, rồi dìu bà đến Phật đường.
Bên nàỵ, Khương Uyển đi thẳng đến Nghi Thọ đường của Khổng lão phu nhân.
Khổng lão phu nhân hỏi nàng ta mấy câu, bèn lên tiếng nói: "Hôm nay gọi con đến đây là Khương gia phái người đưa thư đến phủ, trên thư nói sợ là lần này lão phu nhân Khương gia không xong rồi, muốn gọi con quay về Khương gia ở một thời gian."
Bà ta vừa nói xong, khuôn mặt của Khương Uyển lộ ra vài phần ghét bỏ.
"Tổ mẫu, cháu gái từ nhỏ lớn lên ở phủ Trấn Quốc công, là cô nương của phủ Quốc công, không có liên quan đến Khương gia."
Nghe Khương Uyển nói như vậy, đáy mắt của Khổng lão phu nhân hiện lên vẻ khinh thường. "Tuy là nói như vậy, nhưng cuối cùng con vẫn là họ Khương, triều đại này lấy chữ hiếu trị thiên hạ, Khương lão phu nhân thân là tổ mẫu của con, bây giờ bà ta mắc bệnh nặng muốn gọi con về Khương gia ở bên bà ta mấy ngày, nếu con ở phủ Trấn Quốc công mà không về Khương gia tận hiếu, nếu bên ngoài có người bàn tán, không chỉ phá hỏng danh tiếng của con, mà còn phá hỏng danh tiếng của phủ Trấn Quốc công chúng ta."
"Cũng không phải bảo sau nàỵ con sống ở Khương gia, chỉ là ở tạm bên đó mà thôi, con đưa nha hoàn đi, về Khương gia làm cho đúng là được, làm tròn đạo hiếu, truyền ra ngoài cũng có lợi cho danh tiếng của con, con nói xem phải không?"
"Phụ thân con nuôi dưỡng con nhiều năm, coi
con như con ruột, chắc không đến nỗi con muốn vì lo lắng nhất thời của con mà để người bên ngoài chỉ trích sau lưng phụ thân con và phủ Trấn Quốc công chúng ta, nói chúng ta ngăn không cho con về Khương gia chứ."
"Việc này con tự suy nghĩ lại, dù sao bây giờ con còn là quận chúa, lại được thái hậu yêu thích, ta không quyết định cho con được." Khương Uyển biết rõ tính tình của Khổng lão phu nhân, bà ta nói như vậy, nhất định là muốn nàng ta quay về Khương gia một chuyến.
Khương Uyển phát hiện ra ánh mắt xung quanh, trong lòng nổi lên sự khó chịu.
Đây là lý do vì sao nàng ta hận Khương gia, mặc dù nàng ta làm cô nương của phủ Trấn Quốc công nhiều năm, mặc dù nàng ta là quận chúa, nhưng họ Khương này khiến nàng ta mãi mãi không thoát khỏi nhà đó.
Chỉ cần lôi đạo hiếu ra thì nàng ta không từ chối được.
Lần này Khương lão phu nhân đúng là cao tay, ngay cả chiêu mắc bệnh nặng cũng nghĩ ra được, vậy được, nàng ta về Khương gia một chuyến.
Nàng ta là quận chúa, chẳng lẽ còn sợ người Khương gia người sao?
Nghĩ như vậy, Khương Uyển liền nói: "Tố mẫu đã nói như vậy, Uyển Nhi nghe theo lời của tổ mẫu về Khương gia một chuyến."
Khổng lão phu nhân gật đầu, rồi cho Khương Uyển lui xuống.
Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lanturyen.vn.
Hết chương 40