Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đông Cung Kiều Tước - tác giả Tiểu Phi

“Đồ khốn nạn! Nhìn những chuyện mà ngươi làm đi!”

Châu Hiển Vinh hung hăng giáng một cái tát vào mặt Châu Như.

Châu Như bị đánh đến nghiêng người, ngã nhào ra đất.

Nàng ta ôm lấy bên má sưng tấy, mặt đầy kinh hãi nhìn cha mình.

Phụ thân thường ngày đối xử với nàng ta rất tốt, sao bây giờ lại nỡ động tay động chân với nàng ta?

“Như Nhi.” Chương thị thấy con gái bị đánh thì đau lòng vô cùng, vội bước lên chắn trước mặt Châu Như.

“Lão gia, Châu Như là đứa thông minh hiểu chuyện, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy được. Thiết nghĩ có lẽ là tên đạo sĩ kia nói bậy, muốn đổ tội cho Như Nhi của chúng ta.”

Chương thị vừa nói vừa quay sang nhìn Như Nhi, hỏi: “Con không làm gì cả, là tên đạo sĩ kia đổ oan cho con, đúng không?”

Châu Như ôm chặt má, nhìn thẳng vào ánh mắt Chương thị, lương tâm nàng ta có chút cắn dứt, muốn nói là mình bị oan, nhưng một từ cũng không thốt ra được.

Châu lão phu nhân và Châu Hiển Vinh nhìn bộ dạng này của nàng ta, lẽ nào còn không biết những gì đạo sĩ kia nói là thật.

Tất cả những điều này thực chất là kết quả của việc Châu Như bí mật mua chuộc đạo sĩ, để A Yên trở thành người người xung hỉ cho huynh trưởng.

Sắc mặt Châu lão phu nhân rất tức giận, trách mắng: “Ngươi bị mỡ heo che mù lòng dạ rồi sao? Tại sao lại làm ra chuyện như vậy, nếu không phải do ngươi thì Châu gia sao có có thể đắc tội với Bình Tuyên Hầu? Ngươi không mong cho Châu gia tốt lên, lẽ nào muốn kéo theo cả nhà này cùng chết? Uổng công ta và cha ngươi thường ngày yêu thương, chuyện gì cũng thuận theo ý ngươi. Nếu sớm biết ngươi là người không biết biết ơn, thì ngay từ khi ngươi sinh ra ta nên dìm ngươi xuống chậu nước đến chết thì thôi!”

Đối mặt với chất vấn của tổ mẫu, Châu Như cảm thấy có lỗi, uất ức cùng bất mãn giấu kín nhiều ngày liền hiện lên trong lòng, khóe miệng có chút giễu cợt nói: “Như thế nào gọi là yêu thương, chuyện gì cũng thuận theo ý con? Tổ mẫu người quên chuyện Ngụy gia công tử rồi sao? Vốn là mối nhân duyên của con, nhưng lại bị tiện nhân Tiết Ngọc Châu kia đoạt mất! Tổ mẫu có thay con ra mặt không?”

“Tổ mẫu và cha sẽ chỉ cho rằng con kém cỏi hơn người khác, không bằng tiện nhân Tiết Ngọc Châu kia! Nhưng con làm gì sai? Cho dù là người bình thường, cuộc hôn sự này cũng là do con và Ngụy công tử quyết định trước đó, dựa vào cái gì mà Tiết gia lại chen ngang vào, Ngụy gia nói hủy hôn là hủy hôn? Con khó chịu, hận lúc đó không thể chết đi, tổ mẫu còn bí mật cho ả ta một bộ trang sức, con mới là cháu gái ruột của người, ả ta cũng chỉ là ngoại tôn nữ mà thôi, rõ ràng tổ mẫu nên bảo vệ con mới phải!”

Nghe những lời nói đầy oán hận của Châu Như, lão phu nhân tái mặt, nói: “Lẽ nào ta có thể cầu xin Ngụy công tử kia cưới ngươi?”

“Ngươi vừa tự nói mình tư sắc không bằng người, là đã thừa nhận rồi, sao còn không hiểu chút tâm ý đó của đàn ông? Hắn ta đã nhìn trúng nha đầu Ngọc Châu, cho dù ngươi có gả đi thì liệu hắn có đối xử tốt với ngươi không? Ngươi cũng nên biết liêm sỉ một chút chứ. Lúc đầu sự tình cũng chỉ là nói qua, cũng không có quyết định gì cả, hủy hôn gì đó đều là trong đầu ngươi tự nghĩ ra! Bây giờ ngươi quay ra trách ta và cha ngươi, chúng ta cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, nuôi ngươi lớn, có lỗi với ngươi chỗ nào mà ngươi lại đem lòng thù hận?”

Châu lão phu nhân nói đến đó thì vành mắt đỏ hoe, bật khóc vì tức giận.

Nhìn Châu Như dám nói những lời oán hận như vậy với trưởng bối, thậm chí còn trách móc cha đẻ của mình, Châu Hiển Vinh càng giận dữ nói: “Được, nếu ngươi đã oán hận ta và tổ mẫu thì lập tức rời khỏi Châu gia đi, chúng ta cắt đứt quan hệ, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, dù sao đi nữa ta cũng không cần chăm sóc lúc về già.”

Châu Như kinh ngạc nhìn cha mình.

Chương thị cũng bị lời nói của Châu Hiển Vinh làm cho choáng váng, sắc mặt tái nhợt đi.

Bà ta vội vàng tiến lên thuyết phục: “Như Nhi xưa nay là đứa hiểu chuyện, hiếu thuận, trước giờ chưa từng cư xử như vậy, đều là do chuyện của Tiết Ngọc Châu và Ngụy công tử làm cho kích động mới không có chừng mực mà nói ra những lời này. Lão gia tha tội cho nó lần này đi, bây giờ Quần Ca vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, nếu lão gia còn cương quyết đuổi Như Nhi ra khỏi phủ, có khác nào cướp đi sinh mệnh của thiếp thân! Thiếp thân ở với lao gia bao nhiêu năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, lẽ nào lão gia nhẫn tâm nhìn thiếp thân phải chết sao?”

Chương thị cầm khăn che miệng rồi khóc lên, dáng vẻ bất lực.

Trong lòng Châu Hiển Vinh phiền chán, muốn mở miệng quở mắng nhưng lại bị lão phu nhân ngăn lại.

“Được rồi, vợ ngươi nói cũng không sai, bây giờ Quần Ca thành ra bộ dạng này, lẽ nào còn muốn đuổi Như Nhi ra khỏi nhà, để người ngoài nhìn vào Châu gia chúng ta chê cười sao?”

“Châu gia chúng ta không thể để mất người này.”

Châu Hiển Vinh nghe xong những lời này, cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện đuổi Như Nhi nữa.

Chỉ nói: “Thôi được, hôm nay con chỉ nói đến đây, nó ở sau lưng làm ra chuyện như vậy, ngày mai tự mình đến chỗ Bình Tuyên Hầu thỉnh tội đi. Nếu không thì cút khỏi Châu gia! Coi như chưa từng sinh ra nó!”

Châu Hiển Vinh nói xong lời này, trừng mắt nhìn Châu Như rồi quay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng cha mình rời đi, Châu Như càng khóc lớn hơn.

Lão phu nhân thở dài một tiếng: “Bây giờ chỉ có thể như vậy!” Bà ta nhìn Chương thị, nói: “Ngày mai ngươi phái người đi nghe ngóng xem bây giờ Bình Tuyên Hầu ở đâu, rồi đích thân dẫn Châu Như qua đó thỉnh tội.”

Nói xong, bà ta lại nhìn Châu Như: “Nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ cho người đưa ngươi đến Am Đường. Châu gia chúng ta không thể để mất người đó. Lão tử ta chưa hẳn là không còn cách để chỉnh đốn ngươi!”

Lão phu nhân vừa nói vừa quay vào phòng trong nghỉ ngơi.

Chương thị nhìn con gái đang khóc và đôi má sưng tấy, mặc dù rất tức giận vì nàng ta đã làm ra chuyện như vậy, nhưng cũng không nỡ nhìn con mình khóc lóc như thế này.

“Được rồi, ngày mai ta sẽ đưa con đến chỗ Bình Tuyên Hầu tạ tội, sau này con cũng nên cắt đứt tâm tư với Bình Tuyên Hầu này đi, đừng tiếp tục mơ tưởng hão huyền nữa.”

“Trừ khi con muốn vì sự mơ tưởng này của con làm hại đến trên dưới Châu gia.”

Chương thị kêu người dìu Châu Như về viện tự, đồng thời kêu người đến giúp nàng rửa mặt thoa thuốc, làm xong thì trời cũng đã khuya.



Sáng hôm sau, tại một biệt viện rộng rãi và yên tĩnh ở thành đông.

Bảo Trân bưng chậu nước từ trong phòng đi ra, Hổ Phách và Đại Mạo đang thì thầm với nhau ở ngoài, nhìn thấy Bảo Trân đi ra liền ngưng lại, Hổ Phách liếc nhìn nàng ấy, không nhịn được nói: “Thân phận của nàng ta cũng chỉ giống như chúng ta, sao ngươi phải tự mình hầu hạ. Công tử cũng không nói sẽ cho nàng ta một thân phận, hà tất phải gấp gáp vây đến lấy lòng như vậy.”

Đại Mạo kéo tay áo Hổ Phách, vội chuyển chủ đề: “Người tỉnh lại chưa?”

Bảo Trân lắc đầu, đáp: “Vẫn chưa, nhưng đã đỡ sốt rồi, không nói mê sảng nữa.”

Đại Mạo nói: “Vậy là tốt rồi, đại phu nói nàng ta vì quá kinh hãi mà thành ra như vậy, hiện tại đỡ sốt là tốt rồi.”

Bảo Trân nghe vậy thì có chút giật mình, lập tức mở miệng: “Không phải vậy, tối hôm qua thật sự khiến người khác lo lắng muốn chết, ai có thể nghĩ Châu gia kia lại dám làm ra chuyện như vậy. Chẳng trách công tử lại nổi giận. Dù A Yên chưa thật sự hầu hạ công tử, nhưng công tử đối với nàng ấy cũng có chút khác biệt, nếu không hôm qua sao lại vì nàng ấy mà tức giận đến như thế.”

Khi nói những lời này, Bảo Trân đưa mắt nhìn sang hướng Hổ Phách, Hổ Phách cố kìm nén trong lòng, không thể nặn ra một nụ cười, liền quay người bỏ đi.

Bảo Trân cũng không để tâm, nàng ấy ra ngoài đổ nước rồi lại quay vào phòng trà sắc thuốc.

Đến khi thuốc nấu xong, nàng ấy bưng vào trong phòng, A Yên cũng đã tỉnh lại.

Có lẽ vừa mới tỉnh lại, không biết mình đang ở đâu nên A Yên có chút ngơ ngác.

Bảo Trân mỉm cười, bước tới đặt bát thuốc xuống bàn, nhẹ giọng nói: “Đây là biệt viện của công tử. Hôm qua ngươi ngất đi trên tay công tử, công tử đã đưa đến đây.”

A Yên vừa nghe, cảnh tượng tối hôm qua lại hiện lên trong đầu.

Nàng liều mạng chạy về phía trước, sau đó đụng phải công tử, là công tử đã cứu nàng và đưa nàng rời khỏi Châu phủ.

Trong hốc mắt A Yên có chút ẩm ướt, lại có chút sợ hãi, nếu như hôm qua bị người của Châu phủ bắt được, không biết kết cục sẽ ra sao?

Nghĩ đến đây, nàng chịu không được mà co người lại.

Bảo Trân đem thuốc đến, khẽ nói: “Đừng sợ, đây là biệt viện của công tử, sau này ngươi đi theo công tử rồi sẽ không có ai dám ức hiếp nữa đâu. Mau uống thuốc đi, đợi người khỏe hơn thì tự mình đến cảm tạ công tử.”

A Yên đáp lại một tiếng, đưa tay cầm lấy bát thuốc, nói với Bảo Trân: “Cảm ơn Bảo Trân tỷ tỷ.”

Bảo Trân cười nói: “Có gì mà cảm ơn, chúng ta ở cùng với nhau nhiều ngày như vậy rồi, ngươi là một người tốt, sau này có thể yên tâm đi theo công tử.”

Lúc này, bên ngoài có một nha hoàn đến hồi bẩm, nói rằng Châu phu nhân Chương thị dẫn Châu Như đến thỉnh tội vói hầu gia.

Bảo Trân nghe vậy, thờ ơ nói: “Công tử tối qua nghỉ muộn, những chuyện không liên can này đừng làm phiền công tử.”

Sau đó lại nói: “Bảo bọn họ về đi, làm tổn hại đến công tử sao có thể xin lỗi là xong.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!