Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đông Cung Kiều Tước - tác giả Tiểu Phi

Bị phu nhân nhà mình nhìn như vậy, khuôn mặt ba người liền lộ vẻ căng thẳng.

Hồi lâu mới nghe Sở thị nói: “Các ngươi hầu hạ cô nương nhiều năm, ta tự hỏi thường ngày ta đối đãi với các ngươi cũng không tệ, cô nương của các ngươi cũng đối đãi các ngươi như tỷ muội, hiện giờ cô nương của các ngươi gặp chuyện, trong các ngươi ai nguyện ý thay cô nương của các ngươi đến Châu gia?”

Sở thị vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người đều trắng bệch, không ai muốn đi. Đại cô nương rơi vào kết cục như vậy, các nàng không muốn đi chết.

Châu gia là cái hố lửa, càng đừng nói, Châu lão gia còn lớn hơn lão gia nhà mình bảy tuổi, các nàng ai ai cũng như hoa như ngọc, đâu ai chịu đi hầu hạ Châu lão gia.

Sở thị nhìn thái độ của các nàng, sắc mặt sầm xuống, bà ta nhìn Tử Oanh hận không thể vùi đầu xuống đất, cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Mặt mày của ngươi và Phù nha đầu rất giống nhau, chọn ngươi đi. Ta nhận ngươi làm nghĩa nữ, cho ngươi đổi tên thành Giang Oanh. Ta đưa khế ước bán thân của đệ đệ ngươi cho hắn, sau này hắn được tự do, có thể học hành thi cử, nếu có thể thi đỗ, cả nhà ngươi cũng coi như có tiền đồ.”

“Nếu ngươi không đồng ý, nha hoàn không muốn bảo vệ chủ như ngươi, Giang gia chúng ta cũng không giữ được, ngươi cũng đừng trách ta nhẫn tâm, gọi người đến bán ngươi đến nơi dơ bẩn.”

“Ngươi không muốn đi hầu hạ Châu lão gia, đợi đến nơi trăng hoa kia, ngươi sẽ biết Châu gia cũng là một nơi đến tốt.”

“Ta cho ngươi hai con đường, ngươi chọn một con đường đi.”

Lời này của Sở thị rõ ràng là uy hiếp, không cho Tử Oanh cự tuyệt.

Sắc mặt Tử Oanh trắng bệch, giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán toát ra.

Nàng ta chưa từng nghĩ phu nhân lại ác như vậy. Nhưng nàng ta biết rõ tính tình của phu nhân, bà ta có thể nói ra lời này, thì đương nhiên có thể làm được. Nếu nàng ta không đồng ý sẽ bị bán đến nơi dơ bẩn đó, cầu sống không được, cầu chết không xong.

Nàng ta vốn không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể che ý hận thù trong ánh mắt, dập đầu thật mạnh nói: “Nô tỳ đồng ý thay cô nương đến Châu gia.”

Nghe lời của nàng ta, sắc mặt của Sở thị dịu đi, ôn tồn nói: “Tốt, Oanh Nhi, sau này Giang gia chính là nhà mẹ đẻ của ngươi. Ngươi lớn hơn Phù Nhi một tuổi, Phù Nhi cũng chính là muội muội của ngươi.”

“Sau này, ngươi là nhị cô nương, Phù Nhi là tam cô nương. Ta sẽ dặn dò xuống dưới, sau này trong phủ từ trên xuống dưới đều gọi như vậy.”

Tử Oanh bây giờ là Giang Oanh, sắc mặt tái nhợt, không thể nở nổi một nụ cười. Lão phu nhân muốn ổn định sự việc, kêu nàng ta thế thân nhị cô nương Giang Phù. Còn Giang Phù, làm tam cô nương là an toàn nhất.

Sở thị biết việc mình làm hơi không đàng hoàng, nhưng bà ta cũng không cảm thấy áy náy, trước sau cũng là nô tỳ dùng bạc để mua về, có thể chịu tai họa thay gia chủ là cái phúc của nô tỳ.

Hơn nữa, cũng không phải bà ta không cho nàng ta lợi ích. Bà ta đưa cho đệ đệ của nàng ta khế ước bán thân, bà ta tin rằng mẫu thân của nàng ta cũng vui vẻ đồng ý. Thế gian này, con gái sao có thể bằng được con trai.

Sở thị quay đầu dặn dò cho người quét dọn sắp xếp một sân viện, nói là cho nhị cô nương Giang Oanh sống ở đó.

Còn gọi hai ma ma thô lỗ bên cạnh mình đi hầu hạ nhị cô nương Giang Oanh, trên thực tế là trông coi quản lý nàng ta, sợ nàng ta bỏ trốn.

Cứ như vậy, Giang Oanh bị đoàn người nửa tháp tùng nửa ép buộc đi ra ngoài.

Sở thị lại vỗ về Giang Phù vài câu, sau đó trở về chỗ ở của mình.

Sắc mặt Thu Nhạn hết trắng rồi lại tái, nàng ta không hiểu, rõ ràng trong bốn nha hoàn các nàng, A Yên là người có nhan sắc nhất, chứ không phải Tử Oanh tỷ tỷ. Hơn nữa, vì mối quan hệ với Cầu ma ma, thường ngày cô nương nhà mình cũng đối xử với A Yên tốt nhất, có gì ngon cũng đều cho nàng.

Bây giờ, không phải là nàng nên thay cô nương đến Châu gia sao? Tại sao nàng lại bị thương vào đúng hôm nay?

Như vậy nghĩ, Thu Nhạn ra khỏi viện đến thẳng dãy nhà sau, đẩy mở cửa phòng của A Yên.

Thu Nhạn chỉ vào A Yên, nói: “Thường ngày thấy ngươi là người tốt, chưa từng nghĩ ngươi cũng có lòng dạ thâm sâu như vậy. Ngươi nói đi, hôm nay có phải ngươi cố ý bị thương không? Ngươi đã sớm biết phu nhân sẽ kêu người thay cô nương đến Châu phủ đúng không?”

Y bà đã đến, lúc này trên trán A Yên được quấn một lớp vải xô dày, trên vải xô còn thấm ra máu đỏ tươi, nhìn có vẻ khiến người ta sợ hãi. Tiểu cô nương ngồi trên sập mềm, sợ hãi, vẻ mặt kinh ngạc, không biết tại sao Thu Nhạn đột ngột xông tới.

Sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt, khó hiểu cất tiếng hỏi: “Thu Nhạn tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô nương làm sao? Sao ta nghe không hiểu.”

Thu Nhạn chỉ vào nàng, còn mắng nàng, lúc này Cầu ma ma quay về, thấy tình hình trong phòng, lập tức sầm mặt, đứng phía trước A Yên bảo vệ cháu gái của mình.

“Ngươi làm gì vậy? Ta biết thường ngày ngươi và Tử Oanh rất tốt với nhau, nhưng chuyện này là chủ ý của lão phu nhân, không liên quan gì đến A Yên của chúng ta. Lẽ nào, A Yên của chúng ta còn biết bói toán, dự đoán được sẽ xảy ra việc như vậy mà rạch thương khuôn mặt của mình trước để trốn sao? Hơn nữa, trên trán A Yên của chúng ta bị thương nặng như vậy, nghe y bà nói dưỡng thương không tốt sẽ để lại sẹo, trên thế gian này có nữ tử nào có thể nhẫn tâm hủy đi dung mạo của mình?”

Tuy Thu Nhạn mồm miệng không ngốc, nhưng cũng không là gì với Cầu ma ma. Huống hồ, Cầu ma ma là thị tì của phu nhân, bình thường vốn đã cao hơn những tỳ nữ như bọn họ một bậc.

Thấy Thu Nhạn không nói gì, Cầu ma ma lại nói: “Nếu ngươi thương Tử Oanh, ngươi tự đi cầu xin phu nhân cho ngươi đi thay nàng ta là được, lão bà như ta cũng nhìn ngươi bằng con mắt khác. Lúc này đến chỉ trích A Yên của chúng ta là có ý gì, ta nói cho ngươi biết, tính tình A Yên nhà chúng ta yếu duối, nhưng cũng không phải không có ai che chở, ngươi đừng hòng ức hiếp kẻ yếu.”

Thu Nhạn nghe lời này liền chột dạ, chỉ đành quay người bỏ đi.

Chờ nàng đi rồi, Cầu ma ma xì một tiếng khinh miệt, quay người nhìn A Yên.

Trên trán tiểu cô nương quấn một lớp vải xô dày, trên vải xô còn thấm ra máu đỏ tươi, nhìn rất đáng thương.

Nhưng tiểu cô nương vốn xinh đẹp, làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt đẹp như nước mùa thu, sắc tái nhợt càng tăng thêm cho nàng vẻ đẹp yếu đuối mong manh.

Cầu ma ma vẫn biết cháu gái nhà mình xinh đẹp, nhưng lần đầu tiên phát hiện nàng lại đẹp như vậy.

“Tổ mẫu.” Không đợi Cầu ma ma lên tiếng, tiểu cô nương đã nhào vào lòng bà bật khóc.

Kiếp trước nàng bị đưa đến Châu phủ, tổ mẫu không cầu xin được phu nhân nên cũng đi theo nàng đến Châu phủ, bị hạ nhân của Châu phủ đánh chết.

Bây giờ nàng vẫn còn nhớ hình ảnh tổ mẫu người đầy máu, dần dần không còn hơi thở nằm trong lòng nàng.

Tiểu cô nương nghĩ đến cảnh đó thì khóc càng dữ dội.

Cầu ma ma còn tưởng rằng nàng bị ức hiếp nên trong lòng khó chịu, vội dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ, có tổ mẫu che chở cho con, không ai có thể ức hiếp A Yên của chúng ta.”

“Nói với tổ mẫu, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, sao lại bị trượt ngã đến rách trán?”

Cầu ma ma làm bao nhiêu năm trong phủ, cũng không phải kẻ ngốc. Trên đường trở về bà đã cảm thấy cháu gái bị thương lần này thực sự quá trùng hợp, trùng hợp đến không thể không khiến người ta suy nghĩ.

Sắc mặt A Yên trắng bệch, nhìn ra ngoài phòng, thấy không có ai mới kéo Cầu ma ma ngồi xuống bên cạnh mình.

“Tổ mẫu, tối hôm qua A Yên nằm mơ, trong lòng A Yên rất sợ hãi.”

A Yên nhìn tổ mẫu nhà mình một cái, bèn nói ra chuyện kiếp trước mình bị phu nhân đưa đến Châu phủ thế nào, bị Châu phu nhân rạch mặt đuổi ra khỏi Châu gia thế nào, rồi chuyện bị chết cóng trên đường. Nhưng nàng không nói chuyện sau đó nàng ghé thân vào phật châu của công tử đến kinh thành.

“Lúc ấy tổ mẫu quỳ dưới đất cầu xin lão phu nhân, bà ta cũng không động lòng, sau đó tổ mẫu đuổi theo đến Châu gia, bị người của Châu gia đánh chết.”

“Tổ mẫu, A Yên vì sợ nên mới tự mình giả bộ không cẩn thận té ngã rách trán, tổ mẫu đừng trách A Yên nói dối được không?”

Tiểu cô nương khóc đỏ mắt, giọng nói run sợ, trong con ngươi tràn đầy vẻ bất an và căng thẳng.

Khoang mắt của Cầu ma ma cũng đỏ ửng, hồi lâu mới đưa tay xoa đầu của nàng: “A Yên ngoan, là ông trời che chở cho con mới để con tránh được kiếp nạn này, có thể thấy A Yên nhà chúng ta là người có phúc.”

“Nhưng chuyện nằm mơ này A Yên không được nói với người khác, lòng người hiểm ác, bọn họ biết sẽ hãm hại A Yên.”

A Yên gật đầu mạnh: “Con biết rồi, nếu bị người khác biết được, A Yên sẽ bị ép uống nước phù thủy, còn có thể bị người ta nghĩ rằng là yêu quái.”

Cầu ma ma gật đầu, trấn an cho A Yên ngủ rồi nhớ lại giấc mộng mà A Yên mới nói.

Bà tin lời cháu gái mình, bởi vì A Yên nhát gan, chưa bao giờ nói dối. Lại thêm sự việc xảy ra ở Quỳnh Phù viện hôm nay, bà ta càng không thể không tin. Cho nên vô cùng thất vọng đau khổ về những việc lão phu nhân làm. Hôm nay nếu không phải A Yên thông minh, nói không chừng hiện giờ người phải đến Châu gia hầu hạ Châu lão gia không phải là Tử Oanh, mà là A Yên rồi.

Bà tự cho rằng mình là tâm phúc của phu nhân, nhưng không ngờ phu nhân lại nhẫn tâm với bà như vậy, ngay cả con đường sống cũng không chịu cho bà.

A Yên là mạng sống của bà, phu nhân đưa nàng đến Châu gia, chính là không hề nghĩ đến lão bà hầu hạ lão phu nhân nhiều năm như bà.

Nghĩ vậy, Cầu ma ma càng lạnh lòng, trong lòng nổi lên ý thù hận.

Lúc này, chuyện đại phu nhân Sở thị nhận đại nha hoàn Tử Oanh trong phòng nhị cô nương Giang Phù làm con gái đã truyền khắp viện của lão phu nhân.

Lão phu nhân lập tức sầm mặt, sai người đi gọi Sở thị đến.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!