Một lát sau, A Yên mới lên tiếng: “Đương nhiên ta rất lo lắng và nhớ nhung tổ mẫu, nhưng ta còn phải đi hầu hạ, lần này chắc không thể làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Nàng vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Giang Oanh gần như đông cứng lại.
Nàng ta không thể tin rằng A Yên sẽ từ chối mình.
Rõ ràng những năm qua nàng ta có nói gì thì A Yên cũng ngoan ngoãn nghe theo, cho dù Thu Nhạn nghi ngờ chuyện lần trước là do A Yên cố ý làm bị thương ở trán, nhưng nàng ta cũng chỉ tin bảy phần. Suy cho cùng thì A Yên cũng quá mức thật thà, sao có thể làm ra chuyện như vậy được.
Nàng ta vẫn luôn oán hận A Yên, chỉ bởi vì ngoài Sở thị ra thì chẳng có người nào để oán hận được. Chỉ bằng cách ghim hận thù vào một người, nàng ta mới có đủ dũng khí để sống.
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy A Yên như vậy, trong lòng nàng ta có chút không chắc chắn. Chẳng lẽ mấy năm nay nàng ta không nhìn rõ nha đầu này, cho nên vẻ nhu thuận trước đây đều là giả vờ sao?
Giang Oanh nhìn bóng lưng A Yên rời đi, bỗng dưng siết chặt tấm khăn trong tay, trong lòng thầm hận không thôi.
Nàng ta đã đánh giá thấp A Yên, nhưng đừng mơ có thể thoát khỏi Châu Hiển Vinh, hắn ta háo sắc như vậy, nàng ta chỉ cần nhắc đến dung mạo của A Yên vài lần, chắc chắn hắn ta sẽ không thể không muốn tận mắt nhìn thấy A Yên này xinh đẹp như thế nào.
Giang Oanh hừ một tiếng, liền quay người rời đi.
A Yên đi đến tiền viện, thấy nha hoàn đứng ngoài hành làng không phải Hổ Phách mà là Đại Mạo, trong lòng có chút kinh ngạc.
Thấy A Yên đi qua, sắc mặt Đại Mạo liền thay đổi, sau khi nhìn chằm chằm A Yên một lúc, cuối cùng những gì định nói ra nàng ta lại đắn đo nuốt vào.
Chỉ nói: “Công tử đã có dặn dò, đợi ngươi qua thì vào trong hầu hạ.”
A Yên gật đầu, sau đó vén rèm đi vào.
Trong phòng, Tạ Thận Chi đang ngồi ở bàn, cầm quyển sách trên tay, Bảo Trân cũng đang đứng cách đó không xa.
Thấy nàng tiến đến, Bảo Trân liếc nhìn nàng rồi cười nói: “A Yên, ngươi đến rồi, tới phòng trà rót trà cho công tử đi.”
A Yên gật đầu, nghe lời đi ra.
Lúc nàng bưng trà vào, Bảo Trân đã không còn ở trong phòng.
Nàng nhìn Tạ Thận Chi vẫn đang đọc sách, đi về phía trước nhẹ giọng nói: “Công tử uống trà đi, nô tì pha chè xanh Lục An.”
Sau vài lần ở chung với Tạ Thận Chi, đặc biệt là sau khi ở cùng phòng một đêm, A Yên không còn căng thẳng và lo lắng như trước khi gặp Tạ Thận Chi nữa. Nàng cảm thấy nam tử này thực sự là một người tốt như đã từng gặp ở kiếp trước.
Tạ Thận Chi gật đầu, A Yên bước lên phía trước, đặt trà trên tay trái của công tử.
Tạ Thận Chi đặt sách xuống, nhấp vài ngụm trà, sau đó đặt xuống rồi đứng lên.
Thấy công tử cầm bút lên, A Yên liếc nhìn vết mực trong viên mực, lập tức lấy que mực ra, mài thật kỹ.
Đây là lần thứ hai nàng được phục vụ bút và mực cho công tử, nên đã khá thành thạo, ít nhất sẽ không làm quá mạnh khiến mực bắn bẩn tay áo nữa.
Chỉ là A Yên cảm thấy hơi đau tay khi xoay cổ tay quá lâu.
“Biết chữ không?” Giọng nói của Tạ Thận Chi lạnh lùng nhưng vô cùng dễ nghe.
A Yên có chút kinh ngạc, không nghĩ công tử sẽ hỏi mình chuyện này.
Nàng trả lời: “Tổ mẫu có dạy qua cho nô tì một chút, nhưng nô tì cũng không biết viết.”
Tạ Thận Chi nhìn nàng: “Lẽ nào nhị cô nương không dạy ngươi hầu hạ mực bút?”
A Yên sửng sốt, nghĩ đến thân phận của công tử muốn tra điều gì cũng đều có thể tra ra, nàng vội vàng trả lời: “Cô nương nhà ta thường ngày không thích đọc sách luyện chữ.” Nàng nghĩ lại rồi nói thêm: “Cô nương thích thuê thùa, không quá thích vẽ vời hay viết chữ, nô tì cũng rất hiếm khi hầu hạ.”
Tạ Thận Chi không tiếp tục hỏi nữa, A Yên lại tiếp tục mài mực.
Suy nghĩ của nàng có chút bay bổng, nàng đang nghĩ đến Tổ mẫu của mình. Vừa rồi Giang Oanh có nhắc tới người, tuy không biểu hiện ra nhưng nàng vô cùng lo lắng cho tổ mẫu, sợ người vì chuyện nàng bị bán đi mà đau lòng sẽ tổn hại sức khỏe.
Tổ mẫu là người thân duy nhất của nàng, kiếp trước vì muốn cứu người mà bị hạ nhân của Châu gia đánh chết. Trong lòng nàng, tổ mẫu luôn là người quan trọng nhất, quan trọng hơn cả chính bản thân nàng.
Nàng rất muốn nói cho người biết rằng bây giờ nàng đã an toàn, rằng nàng đang được hầu hạ công tử, công tử là một người tốt.
Nghĩ đến đây, động tác của A Yên chậm lại, thậm chí còn không để ý thấy ống tay áo đã dính đầy vết mực.
“Trước mặt bản hầu cũng dám thất thần?” Một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai nàng.
A Yên định thần lại, vội vàng đặt đầu mực trong tay xuống, cúi đầu tạ tội: “Công tử tha tội, nô tì biết lỗi rồi.”
Không thể không nói là tính tình của A Yên thật sự rất mềm mỏng, nếu nàng làm sai gì đó, người bên cạnh chỉ cần liếc mắt một cái, nàng thậm chí còn không giải thích đã vội cúi đầu nhận tội.
Còn chưa kể, người này lại là Tạ Thận Chi.
“Nghĩ gì mà thất thần ra thế?” Tạ Thận Chi khẽ nhấc tay lên, cất tiếng hỏi.
A Yên đứng thẳng người dậy, vội vàng đáp: “Nô tì đang lo lắng cho tổ mẫu của mình.”
Nàng nhìn tư gia công tử một hồi, lại nhẹ giọng nói: “Nô tì bị đại nãi nãi bán ra ngoài, tổ mẫu nhất định vô cùng lo lắng, tổ mẫu là người thân duy nhất của nô tì, nô tì thật sự rất sợ người vì lo lắng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Bây giờ nô tì ở Châu gia, đang hầu hạ công tử, nhưng một chút tin tức tổ mẫu cũng không hề hay biết, nhất định sẽ nghĩ rằng nô tì đã bị bán đến kỹ viện rồi.”
Vì quá lo lắng, lông mày A Yên lộ rõ vẻ u sầu, bao phủ lên cả người nàng.
Tạ Thận Chi khẽ cau mày, đột nhiên nói: “Nhờ Thanh Mạch nhắn đến cho tổ mẫu của ngươi, nói rằng hiện tại ở bên cạnh bản hầu rất ổn.”
Nghe vậy, A Yên đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, có chút đề phòng vì sợ Tạ Thận Chi sẽ đổi ý: “Thật sự có thể sao?”
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng, Tạ Thận Chi gật đầu: “Đương nhiên là có thể, lẽ nào bản hầu còn lừa ngươi sao?”
Nghe công tử nói như vậy, lông mày A Yên nhướng lên, cười rất vui vẻ.
Nàng cúi người nói: “A Yên tạ ơn công tử, đại ơn của công tử nô tì nhất định sẽ báo đáp thật tốt.”
Khuôn mặt trắng của nàng ửng đỏ lên vì quá vui mừng, trong đôi mắt lung linh ấy đầy ắp hình ảnh của Tạ Thận Chi.
Tạ Thận Chi cười nói: “Làm sao báo đáp, lấy thân báo đáp sao?”
“Không đúng, A Yên ngươi sớm đã có suy nghĩ câu dẫn bản hầu rồi, đúng không?”
Nghe Tạ Thận Chi nói vậy, mặt A Yên càng đỏ bừng lên, vẻ mặt đầy nét ngượng ngùng.
Nàng không biết phải đáp lời này của công tử như thế nào, cũng may sau khi hỏi công tử tiếp tục quay sang cầm bút viết, A Yên mới thoát được một phen.
Nàng mơ hồ cảm thấy có vẻ như công tử thích trêu chọc mình. Công tử đối với nàng khác với những người khác, hơn nữa vừa rồi khi công tử nói “câu dẫn” hay “lấy thân báo đáp” thì biểu cảm cũng không phải là không thích, điều đó có phải công tử đã đồng ý cho nàng câu dẫn?
Hai má A Yên càng ngày càng nóng, ánh mắt rơi vào bàn tay đang cầm bút hồ của Tạ Thận Chi, nghĩ rằng tay công tử vừa thon dài vừa trắng nõn, thật đẹp.
Có lẽ ánh mắt của nàng quá lộ liễu, Tạ Thận Chi cảm nhận được, quay qua nhìn nàng.
A Yên vội vàng thu lại ánh nhìn, đỏ mặt quay lại nghiêm túc mài mực.
……
Đến chạng vạng tối, A Yên mới từ trong phòng đi ra, trở lại chỗ ở của mình.
Lúc nàng đẩy cửa ra, Đại Mạo đang ngồi bên giường nói chuyện cùng với Hổ Phách, thấy nàng tiến đến, Đại Mạo liền không im bặt. Nàng ta ngẩng đầu nhìn nàng một chút, giữa lông mày đều là sự chán ghét và đề phòng.
A Yên cũng không biết Hổ Phách bị Tạ Thận Chi trách phạt, chỉ cho là nàng lại có chỗ nào đắc tội với Đại Mạo, cho nên không để tâm.
Từ khi nàng đến hầu hạ công tử, Đại Mạo ngày càng tỏ vẻ không thích với nàng, nàng cũng đã sớm quen với điều đó.
Chỉ là bầu không khí trong phòng lúc này có vẻ rất nghiêm trọng, nàng cũng không phải người vô cảm nên cảm thấy có chút khó xử, bèn đi ngủ sớm.
Đợi đến sáng ngày hôm sau, khi Hổ Phách và Đại Mạo đã đi đến tiền viện, Bảo Trân mới âm thầm nói cho nàng biết chuyện hôm qua Hổ Phách bị công tử trách phạt.
“Hổ Phách nói giấy bán thân của ngươi vẫn trong tay Chương thị, nên sẽ không trung thành với công tử, công tử nghe xong rất tức giận, đã phạt tỷ ấy, có thể thấy công tử đối với ngươi rất tốt.”
“Nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, công tử phạt cũng không chỉ vì những lời đó, mà chỉ là thông qua chuyện này để cảnh cáo thôi.”
“Nếu ngươi ở không quen thì hãy chuyển sang phòng bên cạnh, tuy phòng nhỏ nhưng rất thoải mái.”
A Yên chỉ cười nói: “Cảm ơn Bảo Trân tỷ tỷ, vậy hôm nay ta sẽ dọn ra ngoài.”
Bảo Trân cười cười: “Không cần phải khách sáo.”
……. ngôn tình sủng
Trưa hôm đó, Châu lão phu nhân đi dâng hương ở Pháp Ân tự trở về, vừa về liền nghe nói trong phủ có quý nhân từ kinh thành tới, là Bình Tuyên hầu Tạ Thận Chi.
Lão phu nhân còn chưa kịp nghỉ ngơi đã kêu người gọi Chương thị phu nhân tới.
Sau khi Chương thị phu nhân đem hết sự tình hồi báo lại, sắc mặt lão phu nhân cũng trầm xuống.
“Đang yên đang lành tại sao Bình Tuyên hầu này lại đến Hoài An? Sợ là hắn đến để điều tra Châu gia ta. Ta còn tưởng ngươi là người có chủ ý, sao lại xử lý mọi chuyện không có chừng mực như thế này?”
Lão phu nhân nghiêm khắc răn dạy, Chương thị phu nhân không dám ngồi chỉ cúi người thỉnh tội.
“Xin người khoan dung cho con dâu bẩm báo, đây là ý của lão gia. Hơn nữa hôm đó Hầu gia đã ở ngoài cửa, lão gia không giỏi ngăn họ lại, chỉ đành bày tỏ một chút thành ý để đón tiếp. Bữa tối hôm đó lão gia ngỏ ý mời Hầu gia ở lại trong phủ, nào ngờ Hầu gia không từ chối mà liền đồng ý.”
“Lão gia kêu thiếp thân tìm một mỹ nhân để dâng cho Hầu gia, bây giờ nó đang hầu hạ bên cạnh Hầu gia.”
“Hầu gia đã nhận mỹ nhân, thiết nghĩ không phải đến để điều tra nhà chúng ta, có lẽ chỉ là đi ngang qua đây một chuyến.”
Lão phu nhân nghe vậy: “Ngươi nói cũng có lý, mỹ nhân kia là từ đâu đến? Có phải người trong phủ chúng ta không?”
Sắc mặt Chương thị có phần khó xử: “Là từ tay Phong ma ma của Vạn Xuân phương mua về, những người có dung mạo trong phủ đều đã được lão gia thu nhận, có thể đã không còn thanh bạch nữa, sao có thể dâng cho Hầu gia được?”
Lão phu nhân nghe vậy cơ mặt cũng giãn ra đôi chút, nhưng vẫn nói: “Người ở ngoài nào có tin tưởng như người trong phủ, ngươi cũng thật là hồ đồ. Trong phủ không có người, Như nhi thì tướng mạo bình thường, nhưng Ngọc Châu của chúng ta tướng mạo lại vô cùng xinh đẹp, sao ngươi lại không nghĩ đến?”
Người mà lão phu nhân vừa nhắc tới chính là Tiết Ngọc Châu, là ngoại tôn nữ của bà ta, ngày thường rất được yêu thương, còn nhiều hơn cả Châu Như.
Sắc mặt Chương thi có hơi thay đổi, nói: “Nhưng Ngọc Châu là ngoại tôn nữ của người, sao có thể coi như lễ vật mà đem dâng tặng? Hơn nữa tướng mạo của Ngọc Châu chẳng phải khiến cho Ngụy gia công tử vừa gặp đã rất yêu thích sao? Con cảm thấy, địa vị của Hầu gia cao như vậy, Ngọc Châu vẫn là gả cho công tử của tri phủ đại nhân, như vậy đối với Châu gia chúng ta là thỏa đáng nhất. Suy cho cùng thì hai nhà kết thông gia mới thật sự cùng chung một con thuyền, cái mỏ kia có sự tình gì, tri phủ đại nhân cũng sẽ giúp chúng ta che giấu bớt đi.