Đúng với giờ hẹn thì Khúc Yên xuống dưới nhà và chuồng đi trước sự tì mò của dì Mai, cô không thấy cha mình nên nhanh chóng rời đi trước khi bị ông ấy phát hiện.
Anh nói là sẽ nói chuyện lại Ôn Thành Uy nhưng Khúc Yên vẫn có gì đó hoài nghi, như thế nào mà ông lại tin tưởng để cô ra ngoài cùng một người đàn ông thế này.
Nếu ở đây theo lối sống phương Tây thì cô có thể thoải mái mà không ngại ánh mắt nhìn, mặc một bộ đồ mát mẻ thì cũng chả ai nói gì đến mình nhưng mà ở đây không phải nơi cô sống.
Khúc Yên lâu lâu khi đi ra đường cũng sẽ cảm nhận được nhiều ánh mắt dòm ngó cô không có thiện ý tốt đẹp mà nhìn ngực cô, lại đánh giá cô từ đầu đến chân rồi lại nói gì đó, cũng bắt đầu từ hôm đó cô đã không còn ăn mặc quá táo bạo khi ra đường.
Cũng khép kín hơn, khuôn mẫu vô cùng chuẩn mực. Ông không lo về cách ăn mặc cô, nếu cô thích thì ông sẽ để cô mặc, chỉ là cô quá chú trọng đến ánh mắt người khác thành ra nghĩ ông cũng giống như họ.
Khúc Yên ra tới cửa vẫn không quên quay đầu lại nhìn vào trong nhà, xác định không có ai mới thở ra một hơi. Hành động cứ như là kẻ trộm, lại vụng về như kiểu lần đầu trốn đi chơi đêm.
Cô ra ngoài cửa thì đã thấy Thẩm Tây Thừa đứng dựa vào đầu xe, nổi bật với dáng người cao ráo cường tráng, tay khoanh trước ngực, thân vẫn như cũ mặc áo vest và quần tây đen ôm đôi chân thon dài. Đôi mắt anh nhìn cô có chút cứng đờ nhưng sau đó đã khôi phục lại.
Cô đi tới bên cạnh anh, quay một vòng:’‘Đẹp không?’’
Anh không nói gì nhưng lại cứng ngắt như khúc gỗ mà gật đầu với cô.
Hôm nay Khúc Yên mặc chiếc đầm Satin xếp li màu hồng hai dây mỏng và một bên có dây chéo trước ngực, váy dài chưa tới đầu gối mà chỉ gần ngang bắp đùi cô một chút. Bên ngoài cô còn khoác thêm một chiếc áo bông màu trắng.
Dáng người mảnh mai, đôi chân dài miên mai trắng đến mức phát sáng, chiếc đầm ôm lấy phần eo của Khúc Yên như ẩn như hiện lộ ra đường cong tuyệt mỹ của mình. Cơ thể đặc biệt không che giấu nổi dáng người đồng hồ cát xinh đẹp của cô, cái gì cũng có, điện nước gì cũng vô cùng đầy đủ.
Mái tóc dài buông xoã tự nhiên, những làn gió nhẹ nhàng làm tóc cô tung bay chuyển động. Đẹp hệt như công chúa từ trong cổ tích bước ra ngoài đời thực, như bức tranh được chính tay một hoạ sĩ cao tay ưu ái vẽ không có bất kì khuyết điểm.
Sự quyến rũ ấy kết hợp với gương mặt xinh đẹp lại càng thêm không tìm thấy bất kì khuyết điểm nào. Dưới chân cô mang đôi boot tới đầu gối. Tối, cô rất sợ muỗi a~
Dưới quang cảnh dưới ánh trăng sáng, trái tim Thẩm Tây Thừa kịp không được mà có phần bấng loạn lên, vô cùng căng thẳng không dám nhìn Khúc Yên.
Nhưng cô dù có là giao diện tiểu yêu tinh xinh đẹp hại người thì tính cách vẫn còn vô cùng đơn thuần. Cô xem sự lẩn tránh của anh là đang chê bai ngoại hình của cô.
Khúc Yên bật cam điện thoại lên nhìn chính mình, tự đánh giá là mình không đến mức khiến anh không dám nhìn tới.
Hành động của cô làm Thẩm Tây Thừa không hiểu hỏi:’‘Cháu làm gì vậy?’’
Khúc Yên chỉnh lại tóc mái có chút rối của mình, nói:’‘Chú Thẩm, vẫn không đến mức khiến chú mù mắt mà?’’
Anh nhíu mài:’‘Cái gì mù mắt?’’
Cô tự chỉ mình:’‘Cháu. Không phải chú đang chê cháu sao? Xấu đến mức chú không muốn nhìn.’’
Anh từ từ hiểu ra, hiểu rồi lại muốn bật cười. Cô hiểu lầm sự lúng túng của anh thành sự chê bai nên mới tự đánh giá lại mình trong gương sao? Quá mức đáng yêu rồi.
Giờ anh nên nói gì nhỉ? Nói rằng cô quá xinh đẹp, đẹp đến mức khiến cơ thể anh không ngừng có cảm giác tuôn trào, đến cả nơi chưa từng được thức tỉnh cũng đã có phản ứng. Không lẽ anh thật sự sẽ nói “Ừ, tôi có phản ứng với cháu rồi. Có thể lên giường với tôi không?”
Càng nghĩ anh càng thấy mình bị điên thật rồi.
Đầu óc vừa nghĩ ra nhiều đề tài để nói cùng cô cuối cùng cũng đều bị cô đánh cho bay không còn cái nào.